Sáng hôm sau khi thức dậy, Thất Noãn nhìn thấy một bình thủy tinh rỗng ở trên tủ đầu giường, cô không biết tại sao nó lại nằm ở đó, nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng bản thân đã để ở đó nhưng không nhớ.
Sau đó Thất Noãn bước khập khiễng xuống dưới lầu, bình thường thì giờ này anh đã đến công ty nên cô cũng không để ý quá nhiều, cô đi vào bếp muốn tìm gì đó ăn.
"Thiếu phu nhân có muốn ăn sáng bây giờ luôn không?" Một người hầu hỏi cô.
Cô suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy ly sữa, định trả lời là không muốn ăn, vì dạo này khẩu vị của cô không tốt lắm, ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo, hơn nữa tối qua cô đã ở bên ngoài cả đêm bên cảm thấy không khoẻ, muốn lên lầu nghỉ ngơi thêm một lúc.
Nhưng từ phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm lạnh lẽo: "Cứ chuẩn bị đi, tôi ăn xong rồi mới đến công ty."
Thất Noãn kinh ngạc xoay người lại, trước mặt cô là một người đàn ông với bộ âu phục chỉnh tề, ánh mắt sắc bén đặt lên người cô đầy chán ghét.
Cô siết chặt ly sữa trong tay, vội vàng cúi đầu.
Tống Ngạo hừ lạnh một tiếng sau đó ngồi vào bàn ăn, chỉ một lúc sau, bữa ăn sáng đã được dọn lên hai phần.
Thất Noãn là một người biết điều, cô đương nhiên biết anh sẽ không bao giờ cùng mình ăn sáng, chỉ sợ nếu cô còn đứng ở đây chỉ tổ khiến anh chướng mắt, ăn không ngon mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577307/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.