Trên đường trở về, Tống Ngạo đột nhiên dừng xe, anh lạnh giọng: "Xuống xe!"
Thất Noãn đã quá quen với cảnh này, cô biết rõ, anh chắc chắn phải rất khó chịu khi ngồi cùng xe với cô. Nhưng mà đoạn đường này vốn dĩ rất khó bất taxi, là anh cố tình sao?
Cô lén nhìn sắc mặt của anh, trong ánh sáng mờ ảo gương mặt anh vẫn hiện ra rõ ràng từng đường nét, vì hình bóng của anh từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí cô. Vẫn là gương mặt góc cạnh đầy sự lạnh lùng và ghét bỏ đó, chưa một lần anh dành cho cô nụ cười nào cả.
Cô mím chật môi, sau đó vẫn nghe lời mà bước xuống xe.
Rất nhanh anh đã phóng xe đi mất, để lại cô giữa đoạn đường vắng trong làn gió lạnh cuối thu.
Cô hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn ánh trắng sáng mờ mịt trên đỉnh đầu, tự điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, tự khích lệ để bản thân vui lên một chút.
Thất Noãn chậm rãi bước đi trên con đường, để gió lạnh từ từ gặm nhấm thân xác cô, khiến cô run rẩy.
Chợt, có một bóng đen vụt qua, tên đó giựt chiếc túi xách của cô khiến cô ngã nhào xuống đường.
Lúc đó cô chỉ có một suy nghĩ, con của mình, vì vậy cô không hề quan tâm đến chiếc túi mà cố gắng bảo vệ bụng của mình.
Cũng may là tên cướp đó chỉ lấy túi xách chứ không làm gì cô, chỉ là cô bị ngã rất đau, đầu gối chảy máu, khủy tay thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577306/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.