Lắng nghe kỹ, lời nói của anh lộ ra một chút yếu đuối và bất lực với hiện trạng.
Nếu tôi trước kia nghe thấy những lời này, tôi sẽ vui mừng chết mất.
Tôi nhắm mắt lại không nói gì, cũng không thoát khỏi vòng tay của anh, hai người cứ đứng như vậy thật lâu ở đó, lúc lâu sau Cố Nam Thành buông tôi ra, giọng nhẹ nhàng hỏi:
"Em ở phòng bao nhiêu? "
Tôi cau mày và nói:
"Anh tự thuê phòng đi. "
Cố Nam Thành giống như không nghe thấy lời tôi nói mà đi vào khách sạn, tôi đứng ở cửa chờ hồi lâu mới đi vào, vào thang máy ấn lên lầu năm, đi ra ngoài tìm phòng của mình mở cửa.
Trong nháy mắt cửa mở ra, tôi giật mình:
"Sao anh ngay cả phòng tôi bao nhiêu cũng biết? "
Việc này, tôi không nói cho Quý Noãn.
Cố Nam Thành cởi cà vạt của mình xuống, vẻ mặt lạnh lùng giải thích:
"Thật trùng hợp, khách sạn em ở là một sản nghiệp dưới tên tôi, còn nữa, Quý Noãn căn bản không hề liên lạc với tôi. "
Tôi ngạc nhiên nhìn anh hỏi:
"Nói vậy, tức là khi tôi dùng chứng minh nhân dân để thuê phòng khách sạn anh đã biết tôi đang ở Đồng Thành? "
Anh đến đây khi nào?
Anh đã đợi bên ngoài bao lâu rồi? "
Tôi rõ ràng muốn trốn khỏi Ngô Thành, chạy trốn anh.
Lại giống như một con ngốc chui vào lãnh địa của anh.
Cố Nam Thành nhếch môi cười mà không nói, tựa hồ tâm trạng đang rất vui sướng, nhưng mới vừa rồi anh rõ ràng còn rất tức giận.
Trong lòng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-di-het-quang-doi-con-lai/924909/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.