Ngoài cửa sổ mưa lại rơi, mưa rơi khiến dòng sông nổi lên nhưng gợn sóng nhỏ.
Đồng Thành và Ngô Thành thật giống nhau, tuyết nhiều mưa cũng nhiều, sự ẩm ướt bao trùm trong không khí.
Cố Nam Thành gật đầu nói:
"Thời Thanh Vãn, em luôn miệng nói em yêu Cố Lan Chi. "
"Đúng, tôi yêu Cố Lan Chi, cho nên phiền anh đừng đeo bám tôi nữa. "
Cố Nam Thành lớn tiếng quát:
"Đủ rồi, Thời Thanh Vãn. "
Tôi mỉa mai hỏi:
"Sao? Tôi không thể nhắc tới Cố Lan Chi? Không thể nói là tôi yêu anh ấy sao? Ba năm nay Cố gia dựa vào Thời gia phát triển lớn mạnh thậm chỉ vượt cả Thời gia, anh cho rằng thứ anh có được từ đâu? Anh có thể có được những thứ kia cháng qua bởi vì anh là kẻ thế thân, mà anh cũng hung phí bỏ qua tình yêu vốn thuộc về mình, cho nên anh có tư cách gì đến đây tìm tôi tái hôn? "
Bây giờ tôi chỉ muốn thoát khỏi anh ta, vì vậy tôi không thể không nặng lời.
Mẹ kiếp tái hôn gì mà tái hôn, nghĩ tôi dễ bắt nạt không biết đau có phải không?
Cố Nam Thành muốn tái hôn, cả đời này cũng không có khả năng.
Lời nói của tôi quá sắc bén, Cố Nam Thành lảo đảo thân thể suy sụp ngồi ở trên giường, ngón tay nhẹ nhàng chống lên huyệt thái dương, giọng khàn đặc hỏi:
"Cho dù tôi không nhớ rõ những chuyện này, nhưng em phủ định sự tồn tại của tôi như vậy... "
Anh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đầy bi thương nói:
"Thời Thanh Vãn, em thật biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-di-het-quang-doi-con-lai/924910/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.