Sau khi gửi tin nhắn này đi tôi như được thả tự do, tôi không muốn suy nghĩ về những thứ lộn xộn kia nữa, cũng không muốn giam mình trong quá khứ, tôi muốn tìm một người nào đó để yêu đương, một tình yêu ngắn ngủi.
Ngay cả khi anh ta chỉ thương hại tôi, tôi cũng chấp nhận.
Chỉ cần người đó chiều chuộng tôi, chỉ cần họ có thể làm cho tôi cảm nhận được dư vị của tình yêu như thế nào là được.
Tôi cất điện thoại di động, đi dạo trong thị trấn cổ đến buổi tối, có lẽ do nơi này tương đối hẻo lánh, nên màn đêm vừa buông xuống cả thị trấn liền chìm trong đêm tối.
Trên đường không một bóng người, một mình ở đây có chút sợ hãi.
Tôi vội vàng bắt taxi rời đi, trên đường nhận được điện thoại của Phó Khê.
Giọng nói trầm thấp của anh ấy hỏi tôi:
"Em đang ở đâu? "
Tuy rằng bình thường không liên lạc với Phó Khê, nhưng anh ấy là loại đàn ông đặc biệt biết làm cho phụ nữ trở nên vui vẻ, ở cùng với anh ta lúc nào anh ta cũng tôn trọng cảm xúc của tôi, đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi đến Đồng Thành người đầu tiên liên lạc chính là anh, anh ấy là lãng tử, rất hào phóng, nhất là tình yêu, mà thứ tôi thiếu nhất chính là tình yêu.
Dù sao sinh mệnh có hạn, chi bằng tự mình giúp mình toại nguyên một lần.
Tôi nhìn khung cảnh bên ngoài và nói:
"Đang trên xe. "
"Hả? Gửi định vị đi. "
Phó Khê cũng không phải là một người đàn ông nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-di-het-quang-doi-con-lai/924907/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.