Tôi vội vàng đứng dậy mặc áo ngủ đứng ở bên giường nhìn chằm chằm người đàn ông thần thái thản nhiên kia, người có thể không biết xấu hổ như vậy chỉ có Cố Nam Thành.
Cố Lan Chi tuyệt đối không làm được chuyện này.
Anh nhướng mày và hỏi: "Không chào đón tôi? "
Giọng điệu anh như thể đấy là lẽ tự nhiên.
Tôi kìm nén sự khó chịu trong lòng, thở ra, hỏi ngược lại anh:
"Anh không phải đã quên tôi rồi sao? Sao còn nhớ mật khẩu nhà tôi? "
Cố Nam Thành không để tâm đứng dậy, bước chân anh hướng về phía tôi, tôi lui ra sau một bước ngăn cản nói:
"Có việc gì thì nói đi. "
Cố Nam Thành đứng lại nói:
"Tôi rất nhạy cảm với những con số, những thứ vào đầu sẽ không bao giờ quên, hơn nữa tôi quên chỉ là cô, cũng không phải mật mã nhà cô... Còn nữa, con số 1227 hình như là sinh nhật của anh trai tôi Cố Lan Chi. "
Anh nhắc tới Cố Lan Chi nhẹ tựa như chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra, tôi không vui nói:
"Đừng đoán mò, không liên quan gì đến Cố Lan Chi. "
Anh nhướng mày hỏi lại:
"Không liên quan? "
Tôi bình tĩnh hỏi lại: "Anh muốn gì? "
Sắc mặt Cố Nam Thành thâm trầm, anh tiến lên nắm chặt cổ tay tôi, giọng lạnh như băng tuyên bố:
"Tôi không quan tâm hai người có quan hệ gì hay không, cũng mặc kệ trước đó hai người đã xảy ra chuyện gì, sau này cô chỉ có thế là người phụ nữ của tôi, ai cũng không thể cướp cô đi. "
"Ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-di-het-quang-doi-con-lai/924906/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.