Mặt tường tranh trừu tượng, chăn vải hoa, trên mặt thảm màu lam nhạt là một đống vật thể không rõ ràng giống như phân trâu, chỗ chết người nhất chính là váy công chúa trên người Du Du, đã bị tô vẽ đến hoàn toàn thay đổi.
Hai người Tề Nhiễm Nhiễm đứng ở cửa, gân xanh trên trán đều thống nhất hình như thập.
Hai đứa trẻ trên mặt toàn là ý cười, sau khi bị phát hiện mới hậu tri hậu giác ý thức được, bọn chúng có lẽ đã làm chuyện xấu, vì thế sợ đến mức ném công cụ gây án trong tay đi, cúi đầu, thật thà đứng đó.
Du Du lớn hơn bánh bao nhỏ một chút, có kinh nghiệm nhận sai, vội vàng gọi một tiếng “Cô chú”, sau đó bắt đầu nhận lỗi, “Là lỗi của cháu, cháu không nên dẫn em trai vẽ vời, cũng không nên dẫn em trai tô vẽ màu sắc khắp nơi, cô chú, hai người muốn mắng thì mắng cháu đi ạ, không liên quan đến Luân Luân.”
Nói xong còn tiến lên một bước, rất nghĩa khí che Luân Luân ở đằng sau.
Bánh bao nhỏ cúi thấp đầu, được Tạ Du Du che ở đằng sau, có chút không nhìn rõ biểu cảm của bố mẹ mình, vì thế nhô đầu ra từ mạn sườn đằng sau Du Du, vừa đối diện với ánh mắt của bố mẹ, cậu bé theo bản năng nở nụ cười ngoan ngoãn lấy lòng, mặt mày cong cong, răng sữa trắng tinh.
Dáng vẻ ngây thơ như vậy, giống như khối băng mát lạnh, thoáng cái đã dập tắt ngọn lửa trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm, cô bất đắc dĩ thở dài, liếc nhìn Hạ Chiêu, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-doi-thu-mot-mat-mot-con-xuyen-sach-nuoi-banh-bao/761239/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.