“Nếu không phải nể mặt Trần tổng, chúng tôi đã sớm báo cảnh sát rồi, còn có thể giữ cô ở chỗ này khóc lóc sướt mướt sao?” Giọng Hạ Chiêu trầm thấp lạnh nhạt, đáy mắt còn tràn ngập chán ghét đối với Ôn Dĩ Huyễn.
Tề Nhiễm Nhiễm ngước mắt nhìn về phía Hạ Chiêu, người đàn ông này vốn không phải người thiện lương gì, chỉ là sau khi xuyên qua, tính tình có chút thu bớt lại, nhưng trên bản chất vẫn là người có thù tất báo.
Trần tổng nghe anh nói như vậy, liên tục cười theo, nói: “Phải phải phải, là thầy Hạ và thầy Tạ thủ hạ lưu tình, Trần mỗ vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích.”
Tuy nói chuyện này không có liên quan đến Trần tổng, nhưng người là của anh ta, anh ta không quản thúc tốt, gây ra chuyện, đắc tội người không nên đắc tội, hậu quả cũng chỉ có thể để anh ta đến gánh vác, đương nhiên lúc này trong lòng anh ta cũng hận chết Ôn Dĩ Huyễn, tác oai tác quái như vậy, khiến anh ta mất sạch mặt mũi, trong lòng Trần tổng khó chịu ngẫm nghĩ, trở về trước tiên phải xử lý bà cô phiền phức này, để cô ta có thể cút xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.
Ôn Dĩ Huyễn sớm biết sợ, run rẩy quỳ gối trước mặt mọi người, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nước mắt rơi như mưa, trước kia được Trần tổng cưng chiều nâng đỡ, để cô ta giữa dòng đời danh lợi như cá gặp nước, cũng khiến cô ta có chút không nhìn rõ Nam Bắc, cho rằng bản thân chính là một thiên chi kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-doi-thu-mot-mat-mot-con-xuyen-sach-nuoi-banh-bao/761238/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.