Hắn nói làm Tĩnh Nhi nhịn không được có chút buồn cười, những lời này tựa hồ không tương xứng với tính tình Nhan Vũ chút nào.
Thấy Tĩnh Nhi cũng không nói chuyện, trong phòng lại trở về an tĩnh, đáy mắt thoáng phẫn nộ kia của Nhan Vũ nhàn nhạt tản ra. Hắn hừ một tiếng rồi ngồi xuống, hình như nhớ tới gì đó, bất đắc dĩ cười: "Trở về sẽ không còn tự do như vậy nữa."
"Cái gì?" Tĩnh Nhi nhíu mày hỏi.
Đôi mắt hắn chống lên, lại vui cười: "Không có gì. Tiểu tử thúi, ngươi hấp tấp như vậy là muốn đi đâu thế?"
Sắc mặt Tĩnh Nhi trầm xuống, âm thanh lạnh lùng: "Ngươi không ngủ sao? Ngươi không ngủ thì ta đây ngủ giường." Nói rồi nàng đứng lên đi về phía giường.
Người phía sau quả nhiên nhảy dựng lên, vội vã chạy đến trước mặt nàng, hùng hồn mở miệng: "Uy, ngươi đừng hòng chơi xấu nha, là ta nói ngủ trên giường trước mà! Ngươi... Ngươi đừng ỷ bản thân biết ít công phu thì muốn chiếm tiện nghi của ta!"
Tĩnh Nhi cười toe toét, liếc nhìn hắn gọi: "Nhan cô nương."
Nhan Vũ căng to đôi mắt, tức giận chỉ tay vào nàng, nói: "Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi ngươi... Tiểu tử thúi ngươi chờ đó cho ta."
Tĩnh Nhi thong dong xoa người ngồi xuống, chống cằm nhìn hắn: "Gọi thì làm sao? Ngươi có năng lực làm gì ta? Nhan cô nương!" Lớn như vậy, nàng còn chưa gặp qua nam tử giống Nhan Vũ như vậy. Tần tiên sinh là văn nhân, nên cả người đều mang bộ dáng của văn nhân, trầm cơ ổn trí. Tôn tướng quân cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-toan-quan-thien-ha/1316394/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.