Đôi mắt Nhan Vũ chậm rãi mở ra. Trong phòng ngọn lửa đèn dầu thoáng động, hắn nhìn thấy thiếu niên một thân kính trang đang dựa vào mép giường. Hắn thử ngồi dậy, nhưng miệng vết thương ở cánh tay lại truyền đến trận đau đớn, hắn nhịn không được mà "A" một tiếng.
Tĩnh Nhi bỗng dưng tỉnh dậy, nhìn thần sắc thống khổ của Nhan Vũ, nàng không khỏi nhíu mi: "Chẳng qua là bị đâm trúng vào cánh tay mà thôi, thật không ngờ, ngươi lại có lá gan lớn như vậy." Lời tuy nói là vậy, nhưng Tĩnh Nhi vẫn cảm thấy có chút may mắn vì không đâm trúng chỗ quan trọng. Chỉ là Nhan Vũ như vậy, rõ ràng là bị dọa đến phát ngốc, nghĩ tới đây, nàng nhíu mày càng sâu.
Sắc mặt Nhan Vũ vốn đang tái nhợt nay càng trở nên khó coi, hắn cắn răng kêu: "Ngươi thử để ta phóng trúng một cây phi tiêu thử xem." Hắn chỉ biết rất nhiều máu từ thân thể mình chảy ra, đó là chuyện hắn chưa bao giờ trải qua, hắn cứ cho rằng mình sẽ chết.
Tĩnh Nhi cười khinh thường, Nhan Vũ đứng lên đi theo nàng, đáng thương kêu: "Uy, tiểu tử thúi, đừng ném ta ở chỗ này. Ta không có tiền, cái gì cũng không mang theo."
Tĩnh Nhi bước tới cánh cửa, thấy sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, thời điểm nàng tiến lên gỡ bỏ gúc dây có chút chần chờ. Phía sau lại truyền đến thanh âm đắc ý của Nhan Vũ: "Ta cố ý gúc chặt dây ngựa, nếu không sao có thể tới trước cửa thôn một bước mà chờ ngươi?"
Nàng không đáp, chỉ nói: "Mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-toan-quan-thien-ha/1316395/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.