Tĩnh Nhi định rụt tay về, Nhan Vũ đã dùng sức bắt lấy, nhíu mày kêu: "Còn cử động sao? Chờ ta một chút!" Nói rồi, hắn xoay người đẩy cửa ra ngoài.
"Này!" Tĩnh Nhi bất giác đứng lên, thân ảnh trước mặt đã biến mất trong màn đêm.
Thời gian rất nhanh, bên ngoài lại truyền tới tiến bước chân. Tĩnh Nhi ngước mắt, thấy Nhan Vũ bưng chậu nước đi vào. Đặt chậu nước trước bàn, hắn duỗi tay kéo bàn tay Tĩnh Nhi qua, Tĩnh Nhi rất nhanh đè tay hắn lại, trầm giọng hỏi: "Làm gì vậy?"
Nhan Vũ nhìn nàng, nghiêm túc mơt miệng: "Phi tiêu của ta có độc."
"Ngươi nói cái gì?"
Tĩnh Nhi chấn động, bàn tay đã bị hắn kéo qua đi, nhẹ nhàng nhúng vào nước.
"Độc gì?" Nàng nhìn chăm chú hắn.
Giờ phút này biểu tình của Nhan Vũ nghiêm túc hẳn lên, cẩn thận thay nàng rửa sạch miệng vết thương, lain từ trong người lấy ra một lọ thuốc, đem bột bên trong rắc lên tay nàng. Tĩnh Nhi chịu đau đến nhíu mày, lập tức bật thốt lên hỏi: "Kim sang dược?"
"Ha ha ha..." Nhan Vũ đột nhiên cười ha hả, chỉ vào Tĩnh Nhi, "Tiểu tử thúi, ngươi thật dễ bị lừa!"
Nào có độc dược gì, chẳng qua là Nhan Vũ nhất thời nói bậy.
Tĩnh Nhi xấu hổ, nàng thật là không để ý, cư nhiên lại tin chuyện ma quỷ của hắn. Nàng nâng một tay lên rồi vỗ xuống, Nhan Vũ theo bản năng ngăn cản, vội vã kêu: "Ngươi gạt ta một lần, ta lừa ngươi một lần, mọi người coi như huề nhau."
"Huề nhau?"
"Không phải sao?" Hắn còn vô sỉ nói, "Ngươi xem ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-toan-quan-thien-ha/1316393/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.