Triệu Vô Sách biết, sau khi chết hắn chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục.
Nhưng hắn không ngờ rằng, nơi địa ngục ấy có Lục Chiêu Bạch.
Ngọn lửa bốc lên thiêu đốt thân thể hắn, thiêu trụi linh hồn hắn, xé rách mỗi một tấc da thịt.
Nhưng trong đau đớn vô tận ấy, hắn thấy được Lục Chiêu Bạch.
Thiếu niên mặt mày ngả ngớn, là một đôi môi đỏ thắm như máu.
Y mặc quan phục thái giám màu đen tựa hồ khoác theo ba tầng chín tấc bóng đêm.
Trong sự lạnh lẽo quánh đặc kia che giấu một yêu tinh biết câu hồn nhiếp phách.
Bóng đêm bị y quăng qua bên cạnh, làn da bạch ngọc lạnh lẽo hơi run rẩy, nhưng giọng nói lại mang theo dụ dỗ.
"Điện hạ, có muốn thử với nô tài một lần không?"
Cơn đau khi bị lửa thiêu vẫn chưa nguôi ngoai, Triệu Vô Sách lại thổi bùng ngọn lửa ấy.
Ngọn lửa mang tên dục vọng.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy thiếu niên đang quỳ gối trước hai chân mình, môi đỏ khẽ nhếch, ngậm lấy ngón tay của hắn.
Phía sau là một tấm bình phong ngăn trở tầm mắt, mơ hồ có thể thấy được một người đàn ông đang nằm nơi đó.
Đây là cảnh tượng mà hắn từng mơ thấy rất nhiều lần, hoang đường mà chân thật, dâm mĩ lại bất kham.
Năm 17 tuổi đó, Lục Chiêu Bạch dụ dỗ hắn.
Từ đây trở đi, thần minh mà hắn tôn thờ đã cùng hắn nếm trải niềm vui xác thịt.
Triệu Vô Sách chợt véo eo y, gần như thô bạo ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948350/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.