Lời còn chưa dứt, Triệu Vô Sách đã ôm chặt Lục Chiêu Bạch, trong tiếng thở gấp nhỏ bé của y, hắn lắc mình nép vào bên trong núi giả.
Trong núi giả trống rỗng, bên ngoài là tiếng nước hồ chảy róc rách, che giấu bên trong là một đôi uyên ương hoang dã.
Đôi uyên ương dính sát vào nhau, đằng sau lưng là đất đá lởm chởm, có một đôi tay thay y ngăn cách đau đớn.
Ngự lâm quân đi qua, tiếng bước chân đều đặn phảng phất bên tai, Lục Chiêu Bạch bị giam trong vòng tay của Triệu Vô Sách, cảm thấy tim đập như nổi trống.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào một chút, giữa nơi bóng tối và ánh sáng giao hòa, y hoảng hốt nhìn thấy tình ý trong đáy mắt Triệu Vô Sách.
Nhưng không đợi Lục Chiêu Bạch cảm nhận rõ ràng, môi Triệu Vô Sách đã phủ xuống.
Thiếu niên ngay tại nơi trời đất tối này tăm hôn y, dịu dàng lưu luyến, tràn đầy lãng mạn.
Tiếng bước chân dần dần đi xa nhưng tiếng nước vẫn chưa dừng lại, Lục Chiêu Bạch bị nhốt trong một không gian chật chội, tất cả thanh âm đều bị nuốt hết, chỉ còn lại nụ hôn của người nọ là sự tồn tại rõ ràng nhất.
Còn cả hơi thở nặng nề của hắn, mang theo dục vọng.
Hắn hỏi: "Đốc Công, ta đã làm theo ý ngươi, ngươi phải cảm ơn ta thế nào đây?"
Đáp lại hắn là răng nanh của Lục Chiêu Bạch.
Y không nhìn rõ biểu tình Triệu Vô Sách nhưng vẫn có thể cảm giác đối phương đang cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948327/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.