Chương trước
Chương sau
Lục Chiêu Bạch thấp giọng mắng một câu, thanh âm gần như không nghe thấy, nhưng Triệu Vô Sách thính tai, chẳng những nghe rõ, mà còn đáp lại y: "Ừm, chửi giỏi lắm."

Triệu Vô Sách đúng là đỉnh cao của không biết xấu hổ, Lục Chiêu Bạch mím môi, đè ép cảm xúc không dễ miêu tả này xuống, đang muốn mở miệng nói, Triệu Vô Sách đã buông y ra.

Trong núi giả mờ ảo, Triệu Vô Sách giúp y chỉnh trang lại y phục, đoạn lùi về sau một bước: "Đi thôi."

Lục Chiêu Bạch sửng sốt.

Nút thắt bị cởi ra lần nữa được buộc chặt lại, nếp gấp trên quần áo được vuốt phẳng, hắn đứng trước cửa núi giả, ánh sáng ngay sau lưng hắn.

Triệu Vô Sách đối mặt với y vươn tay: "Đường gập ghềnh, để ta đỡ ngươi."

"Ngươi......"

Vừa nãy bị hắn ôm, Lục Chiêu Bạch rõ ràng cảm giác được Triệu Vô Sách hưng phấn. Y từng bị khinh nhục nhiều lần, ban đầu còn thấy quá đáng, sau lại không phải không thể tiếp thu —— Lúc Triệu Mạch làm nhục y, có cái gì chưa từng thử qua, Triệu Vô Sách cớ gì phải giả vờ che đậy, làm bộ chính nhân quân tử chứ.

Ai ngờ hắn thế nhưng buông tha cho y.

Lục Chiêu Bạch nhất thời lỡ lời, nhưng Triệu Vô Sách vẫn hiểu những điều y không nói hết.

Hắn bình tĩnh nhìn y, đầu lưỡi đẩy hàm trên, đè nén lửa nóng trong người xuống: "Đốc Công tuy rằng lả lơi, nhưng ta lại là người có chừng mực, yên tâm, không ở nơi này làm khó Đốc Công."

Nếu xem nhẹ nửa câu đầu, đoạn sau coi như khá giống tiếng người.

Lục Chiêu Bạch trừng mắt liếc hắn một cái, giơ tay hất bay móng vuốt Triệu Vô Sách trước mặt, y nhấp môi đẩy người sang bên.

Triệu Vô Sách bị đẩy, nhìn đối phương né tránh đất ẩm đi ra ngoài, bước chân tràn ngập tức giận.

Há, hắn đây là chọc chửi rồi.

Triệu Vô Sách lẳng lặng nở nụ cười, chạy đuổi theo Lục Chiêu Bạch.

Quan phục thái giám màu đen rộng thùng thình, che lấp thân hình mảnh khảnh bên trong.

Triệu Vô Sách nhìn chằm chằm eo y, vòng eo thon kia một tay hắn có thể ôm được, chỗ hõm eo là nơi mẫn cảm nhất của Lục Chiêu Bạch, chỉ cần hôn xuống nơi đó thiếu niên tức khắc động tình.

Có lẽ do hắn ánh mắt hắn không hề kiêng nể gì, Lục Chiêu Bạch bất chợt quay đầu lại, âm u nói: "Nếu điện hạ không muốn đôi mắt của mình nữa, vậy thì nô gia móc ra giúp nhé?"

Triệu Vô Sách nhướng mày, biểu tình vô tội: "Đốc Công dữ quá à."

Hắn bước từng bước về phía Lục Chiêu Bạch, cười nhẹ thở dài: "Có điều nếu Đốc Công thích, đừng nói là đôi mắt, mạng của ta cho ngươi cũng không thành vấn đề."

Lời người này nói không có nửa điểm đứng đắn, Lục Chiêu Bạch lại cảm thấy ngực nóng lên một chút.

Y xoay người, bước chân vội vã, giống như bị sói rượt đuổi đằng sau.

Triệu Vô Sách chậm rãi đi theo y, nhìn chằm chằm bóng dáng người nọ, trong mắt là ý cười.

......

Vốn tưởng rằng Lục Chiêu Bạch bị hắn chọc giận như vậy sẽ không thèm để ý đến hắn nữa, ai ngờ người này vẫn mặt không đổi sắc đi Tây Tam Viện, không hề có dấu hiệu lâm trận bỏ chạy.

Chỉ là lúc tới Tây Tam Viện, Lục Chiêu Bạch lạnh mặt chỉ huy cung nhân thu dọn đồ đạc, không thèm liếc nhìn Triệu Vô Sách lấy một cái.

Triệu Vô Sách vài lần muốn nói chuyện, đều bị Lục Chiêu Bạch ngó lơ, cứ như vậy đến lúc Triệu Vô Sách liếm khóe môi, giơ tay tóm chặt lấy người.

"Đốc Công."

Bị hắn bắt được, Lục Chiêu Bạch khó chịu, vẻ mặt chán ghét như có người nợ y trăm vạn bạc trắng vậy.

Có điều rốt cuộc y cũng chịu mở miệng: "Chuyện gì?"

Triệu Vô Sách thấy dáng vẻ này của y thì bật cười, đứng đắn chỉ qua phía tẩm điện: "Có chút đồ quan trọng, không cho phép người ngoài chạm qua, mong Đốc Công giúp ta thu dọn một chút?"

Lục Chiêu Bạch liếc hắn, không nói chuyện, ánh mắt ghi rõ mấy chữ: Y cũng là người ngoài.

Triệu Vô Sách đè thấp thanh âm, xuống nước chịu thua: "Đốc Công, ta biết sai rồi."

Ánh mắt của hắn sạch sẽ trong trẻo như nai con, nhưng Lục Chiêu Bạch biết dưới lớp mặt nạ kia giấu toàn ý xấu.

"Đốc Công thật sự không đi? Là đồ quan trọng đó."

Lúc hắn cười trông vừa đa tình vừa mê hoặc, giọng điệu ngả ngớn làm môi Lục Chiêu Bạch mím chặt thêm chút.

Sau đó, Lục Chiêu Bạch xoay người tiến vào nội điện.

Triệu Vô Sách đi theo, tầm mắt quét qua Chu Tước, người sau lập tức hiểu ý.

Cánh cửa điêu khắc loang lỗ màu từ bên ngoài khép lại, Lục Chiêu Bạch giống như đã có dự kiến, cũng không lấy làm lạ mà quay đầu: "Lần này lại là thứ không giống người gì?"

Ngữ khí của y mang theo giận giữ, lại bị Triệu Vô Sách từ sau ôm trọn vào lòng.

"Đốc Công không phải đã đoán được sao?"

Hắn ôm người đi đến mép giường, Lục Chiêu Bạch nhìn thoáng qua đồ vật để trên đó, mặt dần dần đỏ lên.

Trên giường là chiếc áo lót quen thuộc, vệt trắng đục tung tóe đã không còn, được xếp gọn gàng cẩn thận.

Triệu Vô Sách còn khoe khoang với y: "Ta không lừa ngươi chứ? Thật sự giặt sạch sẽ —— Ta tự tay giặt đấy."

Lục Chiêu Bạch không thể nhịn được nữa, giọng nói nghe rõ ra sự bực bội: "Điện hạ không thấy mất mặt sao?"

Triệu Vô Sách đúng lý hợp tình đáp: "Mặt mũi thì có tác dụng gì?"

Lục Chiêu Bạch chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, y lúc trước nhất định là mù mới có thể cảm thấy Triệu Vô Sách dễ khống chế, còn nổi lên suy nghĩ muốn quyến rũ đối phương.

Ai ngờ người này quả thực là chó hoang thoát cương, đừng nói khống chế, chưa gì đã bị hắn cắn ngược mấy cái.

Hẳn là quả báo nhỉ?

Nhưng quả báo thôi chưa đủ, Triệu Vô Sách thấy y không nói lời nào, đẩy y dựa vào trụ giường, cười cười cọ loạn trên người y: "Đốc Công sao im lặng thế? Bị ta cảm động rồi hả?"

Người này không nói được câu nào lọt tai, Lục Chiêu Bạch giơ tay định đẩy hắn, chợt thấy sắc mặt Triệu Vô Sách thay đổi, kêu rên thành tiếng.

Y thừa dịp lách mình tránh thoát khỏi vòng tay Lục Chiêu Bạch, nhưng lúc nhìn qua bàn tay của Triệu Vô Sách, y không khỏi kinh ngạc giây lát.

Bàn tay hắn dính đầy bùn đất và máu me, mu bàn tay sưng phồng, chỗ mấy đốt ngón tay đều bị chảy máu, trông vô cùng ghê rợn.

"Ngươi......"

Y đang định hỏi là bị thương lúc nào, đầu bỗng nhảy lên cảnh tượng xảy ra ở núi giả.

Thời điểm Triệu Vô Sách ôm y tránh đi tầm nhìn của Ngự lâm quân, bàn tay có đệm đằng sau che cho y.

Lục Chiêu Bạch nuốt ngược lời định hỏi vào, Triệu Vô Sách lại nhìn ra suy nghĩ của y, giơ bàn tay thấm máu của mình quơ quơ trước mặt Lục Chiêu Bạch, vẻ mặt tủi thân đáng thương: "Đốc Công, ta đau."

Ngũ quan của Triệu Vô Sách rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, mười người nhìn thì có đến chín người phải mềm lòng.

Lục Chiêu Bạch lại ngoại lệ duy nhất.

Y liếc xéo Triệu Vô Sách, hất tay đối phương đi, hỏi lại: "Thì có liên quan gì đến ta?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.