Phía sau là mặt tường lạnh băng, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Triệu Vô Sách, Lục Chiêu Bạch muốn tránh cũng không thể tránh.
Hô hấp của y đình trệ, thanh âm cũng trở nên khó chịu cộc lốc: "Ban ngày ban mặt, điện hạ sao bắt đầu nói nói mớ rồi?"
Rõ ràng trước mắt y chỉ là một thiếu niên mới 17 tuổi, thế nhưng khi hắn từng bước ép sát y, cảm giác bức bách thậm chí không thua kém gì Triệu Mạch.
Lục Chiêu Bạch muốn đẩy hắn ra, lại bị Triệu Vô Sách vây trong một góc nhỏ hẹp, còn kề sát mặt vào cười nói: "Trong mộng có Đốc Công, có thể thấy chính là mộng đẹp."
Trời phú cho hắn đôi mắt hẹp dài, tình ý loáng thoáng nơi đáy mắt không chút che giấu, khi khoảng cách hai người rút hắn, hơi thở đan xen với mập mờ, giọng nói của hắn cũng trầm xuống: "Đốc Công còn chưa trả lời ta, ngươi đang nóng vội phải không?"
Lục Chiêu Bạch ngửa đầu nhìn hắn, người này bình thường đều cong eo cúi mình, hiện giờ đứng thẳng mới phát hiện, hắn thế nhưng còn cao hơn y nửa cái đầu.
Triệu Vô Sách từ trên cao nhìn xuống Lục Chiêu Bạch, làm y có chút mất tự nhiên, Triệu Vô Sách khẽ cau mày, vẻ ngờ vực trong mắt biến mất, chuyển thành ý cười.
Lục Chiêu Bạch dùng lực đẩy hắn ra, bàn tay đưa lên vòng lấy cổ hắn: "Điện hạ, ngắm hoa trong sương mới là đẹp nhất, hà cớ gì phải chọc thủng nó?"
Ngón tay y vuốt ve qua lại cổ Triệu Vô Sách, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948329/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.