Mồng chín tháng chín âm lịch tết Trùng Dương, người người nhà nhà đều cắm thù du.
(Vào ngày tết Trùng Dương mọi người thường sẽ bẻ nhánh thù du cài lên đầu, nghe nói làm như vậy có thể chống rét lạnh.)
Ngày cuối thu, sắc trời như được gột rửa, là ngày lành thích hợp để ra ngoài dạo chơi.
Ăn cơm trưa xong, Triệu Vô Sách liền dắt Lục Chiêu Bạch đi leo núi.
"Mãi mới đến đây chơi một chuyến, A Bạch nửa cái liếc mắt cũng không chịu cho ta, ta thật khổ quá đi mà."
Hắn thò lại gần đối phương, dáng vẻ cợt nhả, làm Lục Chiêu Bạch không khỏi đá xéo: "Điện hạ có lòng như vậy?"
Triệu Vô Sách lập tức gật đầu: "Đương nhiên, ta một lòng si mê, chính ở đây nè."
Hắn vừa nói vừa chỉ vào ngực Lục Chiêu Bạch.
Đáng tiếc tay chưa chỉ tới nơi đã bị Lục Chiêu Bạch hất ra trước.
"Nhấc móng chó của ngươi đi chỗ khác, nếu không ta lập tức xuống xe."
Triệu Vô Sách xùy một tiếng không thú vị, thông minh ngồi lại yên ổn.
Xe ngựa chạy tới chân núi thì không đi thêm được nữa, người leo núi rất đông, lại không dọn sẵn chỗ trước, cho nên quý tộc hay dân thường đều cùng nhau chen chúc lên núi.
Triệu Vô Sách vốn tưởng Lục Chiêu Bạch sẽ khó chịu, ai ngờ vây trong đám người, Lục Chiêu Bạch thế nhưng rất trầm tĩnh, không hề bị đám đông hay tiếng ồn ào làm phiền.
Núi không quá cao, ven đường có các tiểu thương bày bán đồ vật và thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948276/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.