Chương trước
Chương sau
Lục Chiêu Bạch tránh né không xong, y nhạy bén phát giác phía dưới của người nọ biến hóa, y im lặng không lên tiếng, bàn tay lần mò xuống, bóp lấy mạch máu sinh sôi của hắn.

"Chó còn đang nhìn đó, điện hạ một hai phải động dục?"

Hạ nhân đều đã rời đi nhưng Lục Chiêu Bạch biết rõ, nơi tối tăm vẫn còn mười đôi mắt đang dõi theo chằm chằm.

Nhìn trộm vào phòng bọn họ.

Triệu Vô Sách kêu lên một tiếng, thuận thế cắn vành tai y: "Ta hàng to xài tốt, bọn họ hâm mộ không thôi."

Cách một tấm bình phong, bên ngoài chỉ thấy lờ mờ, hắn ỷ vào việc những kẻ kia nhìn không rõ, kéo Lục Chiêu Bạch vào lòng xoa nắn.

"Nhưng mà A Bạch của ta bám ta chặt như vậy, là vì gấp không chờ nổi sao?"

Ngay lập tức ăn một cú nhéo của Lục Chiêu Bạch.

Triệu Vô Sách kêu lên, giữ tay Lục Chiêu Bạch bắt chéo sau lưng, hô hấp dần nặng nề.

"Cục cưng à, ngươi phế bỏ của ta đi rồi còn có gì mà dùng được nữa?"

Rõ ràng giọng đã đau đến mức biến đổi, nhưng cợt nhả chưa từng dừng, Lục Chiêu Bạch tự thẹn không bằng hắn.

"Buông ra."

Triệu Vô Sách càng không buông.

Không những không chịu buông, mà còn thừa dịp quần áo Lục Chiêu Bạch ướt đẫm, kéo người xuống nước sờ soạng ăn đậu hủ.

Vừa sờ vừa trêu đùa y: "Bên ngoài chó còn đang đứng nghe ở góc tường đó, A Bạch kêu hai tiếng cho bọn chúng thỏa lòng đi?"

Người của Tề Dược phái đến bám riết không tha, đơn giản là hoài nghi thân phận Lục Chiêu Bạch.

Triệu Vô Sách muốn chứng thực thân phận luyến đồng của y, nhưng trong đó cũng bao gồm cả một chút ăn hôi.

Lục Chiêu Bạch dễ gì chịu phối hợp hắn, nhẹ giọng mở miệng, chỉ có một từ: "Cút."

Triệu Vô Sách đương nhiên không cút.

Chỉ là thùng nước tắm đều đã lạnh dần, đêm thu nhiều sương, hắn ra khỏi thùng tắm trước, tùy tiện lấy khăn lau mấy cái, nhưng lại cực kỳ cẩn thận lau khô cho Lục Chiêu Bạch, sau đó ném người lên giường.

Không đợi Lục Chiêu Bạch chạy, Triệu Vô Sách đã đè y xuống: "Cục cưng à, không chịu giúp ta thật à?"

Chăn gấm che khuất một đôi uyên ương, đáng tiếc Lục Chiêu Bạch không muốn cùng hắn mặn nồng trong chăn.

"...... Cút."

Y hạ quyết tâm không thèm đáp lại Triệu Vô Sách, ai ngờ da mặt người nọ dày như bức tường thành, chỉ thấy hắn thở dài, ngồi thẳng mình: "Thôi thì để ta tự mình làm vậy."

Lục Chiêu Bạch trơ mắt nhìn Triệu Vô Sách bắt đầu lắc lư rời khỏi giường.

Cái chân giường bị hắn kéo qua kéo lại rung động, phát hiện Lục Chiêu Bạch đang khó hiểu nhìn mình, Triệu Vô Sách vẫn vô tư cười đùa hỏi y: "A Bạch, lực đạo này ổn chưa?"

Lục Chiêu Bạch:......

Y im lặng nâng chân lên, đá người văng xa khỏi giường.

"Cút!"

......

Mấy ngày kế tiếp, Triệu Vô Sách dùng thực lực che giấu cái gì gọi là công tử phóng đãng.

Ngày ngày hắn trêu chó chọc mèo, người hầu trong phủ ai cũng mệt mỏi rã rời, ngay cả bản thân Lý thần cũng bị hắn sai bảo như cháu trai.

Lúc bẩm báo lại cho Tề Dược, giọng điệu ông ta không giấu nổi bực tức.

"Vị Lục điện hạ này thật sự quá lắm trò, quý tộc trong kinh thành đều sẽ như vậy sao?"

Nguyệt Hà Châu của bọn họ cũng không thiếu ăn chơi trác táng, nhưng ăn chơi trác táng tới mức độ này thì chưa gặp qua!

Lời đồn nói Lục hoàng tử ngu dốt khó dạy, hiện tại xem ra, thông minh thì cũng có một chút nhưng cực kỳ cợt nhả, còn dâm dật thành thói, cả ngày làm bậy với luyến đồng kia, thanh âm trong phòng kéo mãi không dứt!

Tề Dược trầm mặc, nghe Lý thần nói tiếp: "Theo như thuộc hạ thấy, Lục điện hạ không đáng để bận tâm."

Mới đầu nghe tin người nọ đến, Lý Thần còn lo lắng một phen, giờ xem ra là ông ta nghĩ nhiều rồi.

"Chưa chắc."

Tề Dược mở miệng, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang lách cách: "Người này không thể giữ lại."

Lời vừa thốt ra, Lý Thần lập tức nhìn về phía Tề Dược: "Nhưng hiện tại hắn đang ở Nguyệt Hà Châu, nguy cơ xảy ra chuyện quá lớn...... Nếu không, thuộc hạ thử mượn sức hắn? Loại người ngu xuẩn ăn chơi tối ngày này có thể trợ giúp thêm cho điện hạ cũng nên."

Tề Dược nói không được.

"Người sống dù là kẻ ngốc cũng cần kiêng dè, chỉ có người chết mới an toàn nhất."

Huống hồ: "Ai bảo Lục hoàng tử đang ở nguyệt Hà Châu đâu?"

Lý thần nháy mắt hiểu rõ: "Ngài nói đúng ạ."

Bọn họ đón tiếp Triệu Vô Sách lúc tối trời, bên ngoài phong bế tin tức, hiện tại chỉ có người trong phủ biết có khách quý tiến vào.

Mà Triệu Vô Sách, vốn dĩ nên ở chùa Hưng Quốc.

"Thuộc hạ hiểu rồi."

Lý thần đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tề Dược nói: "Đừng kêu người chúng ta động thủ, ngươi đi truyền tin, báo Hoài Viễn trở về."

Lý thần nghiêm nghị đáp: "Vâng ạ."

......

Triệu Vô Sách ở lại nha phủ, ngoại trừ trêu chó chọc mèo thì chính là đùa nghịch Lục Chiêu Bạch.

Người khác giận không dám nói gì, Lục Chiêu Bạch thì phất tay áo bỏ đi thẳng ra ngoài phủ.

Y vừa ra ngoài, Chu Tước theo sau vào cửa.

"Điện hạ."

Thấy người tới, Triệu Vô Sách ngưng cười, hỏi hắn: "Tra được rồi?"

Chu Tước trả lời: "Vâng, trong phủ Tề Dược trống rỗng, nhưng vàng bạc chuyển đi đâu, nô tài đã tra được —— Hướng Tây cách Nguyệt Hà ba mươi dăm là thung lũng Triều Hà, nơi đó bị đồn có ma quỷ. Nô tài đã đi dò xét thử, phát hiện có tư binh."

Hắn nói đến đây thì có chút lưỡng lự: "Nếu nô tài đoán không sai, những tư binh kia, khả năng có quan hệ với phiên bang."

Vẻ mặt Triệu Vô Sách thản nhiên, không tiếng động cười khẽ: "Ta biết rồi, ngươi đi điều tra tiếp, ta muốn có thêm chứng cứ."

Chu Tước tuân lệnh nhưng không lập tức rời đi, mà nhẹ giọng chuyển đề tài: "Điện hạ, còn có một việc......"

Triệu Vô Sách nhìn hắn, nghe hắn châm chước nói: "Lục công công mỗi ngày đều ra ngoài, bộ dạng rất khả nghi."

Chu Tước không mù, nhìn rõ điện hạ nhà mình và Lục Chiêu Bạch có điều mờ ám, nhưng trước mắt nguy cơ tứ phía, Lục Chiêu Bạch chưa chắc là người đáng tin.

Triệu Vô Sách lại không bỏ trong lòng: "Không sao, A Bạch mê chơi, mặc kệ y."

Hắn hồn nhiên không thèm để ý, Chu Tước hơi nhíu mày: "Điện hạ, cẩn thận bị cắn ngược một cái......"

Hắn nói chưa hết câu, ánh mắt sắc bén của Triệu Vô Sách đã lia tới.

Chu Tước vội vàng cúi đầu, dư quang ngó thấy Triệu Vô Sách đứng dậy, đi đến bên cạnh mình, giơ tay vỗ đầu của hắn một cái.

"Thứ ngu xuẩn, ngươi mới là chó."

Chu Tước lặng thinh khom lưng, nghe Triệu Vô Sách chậm rãi mở miệng: "Có chút lời, ta chỉ nói một lần thôi —— Y và ta ngang hàng, không được tự ý phỏng đoán, không được nghĩ xấu sau lưng, càng không được tính kế hãm hại."

Hắn hiếm khi dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy, Chu Tước cũng trở nên trịnh trọng.

"...... Thuộc hạ hiểu rồi."

Hắn cho rằng điện hạ chẳng qua chỉ là nhất thời nảy sinh hứng thú với vị Đốc Công kia, nhưng mà hắn quá thiển cận rồi.

"Được rồi, ngươi đi đi."

Triệu Vô Sách nói, chuyển qua vỗ vai Chu Tước, xem như trấn an: "Yên tâm, nên làm cái gì, lòng ta hiểu rõ."

......

Ban đêm Lục Chiêu Bạch mới trở về.

Trong phòng y không đốt đèn nhưng có người đã ngồi sẵn ở đó.

Ánh trăng trải rộng ngoài cửa sổ, phản chiếu thân ảnh mơ hồ.

Là Triệu Vô Sách.

Lục Chiêu Bạch khó phát hiện mà nhíu mày, tiến vào cầm lấy đá lửa, đốt nến lên, miệng hỏi đối phương: "Điện hạ quen thói trộm hương trộm ngọc?"

Rõ ràng Lý Thần có sắp xếp phòng riêng cho hắn, nhưng Triệu Vô Sách mỗi ngày đều mò qua đây quấy rối y.

Lục Chiêu Bạch nghe Triệu Vô Sách thong thả ung dung cười: "Đúng vậy, Đốc Công không ở đây, ta cô đơn lắm."

Hắn vừa nói vừa đứng dậy đi qua, tiện tay cầm lấy cây kéo nhỏ bằng vàng, đi đến gần Lục Chiêu Bạch.

Lục Chiêu Bạch không trốn, chỉ cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"

Tay trái Triệu Vô Sách kéo người về, tay phải cầm kéo chỉnh lại bấc nến: "Sửa lại bấc nến mà thôi...... A Bạch gấp gáp gì chứ?"

Động tác của đối phương vô cùng ái muội, Lục Chiêu Bạch đẩy hắn ra, mím môi: "Chuyện trong phòng ta không phiền điện hạ lo lắng. Cũng không còn sớm nữa, điện hạ nên trở về ngủ."

Y tỏ rõ ý muốn đuổi khách, nhưng Triệu Vô Sách lại ngửi thấy mùi khói pháo nơi người y.

Còn có một bên ủng dính bùn.

Hắn khẽ khàng cong môi, cứ như vậy vội vàng đuổi người đi, hắn lại càng không đi.

"Ta phòng không gối chiếc tịch mịch, A Bạch cứ như vậy muốn đuổi ta đi?"

Hắn dựa gần Lục Chiêu Bạch, dồn người lùi đến trước cái bàn, tay lại lót đằng sau eo Lục Chiêu Bạch, che chở cho đối phương.

Ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve vòng eo của y, Lục Chiêu Bạch thập phần thêm cảnh giác: "Điện hạ định làm cái gì?"

Hơi thở của Triệu Vô Sách kề nơi vành tai y, khiến Lục Chiêu Bạch bất giác rùng mình.

Thanh âm của hắn cũng theo đó vang lên: "Ta định...... Tới mời ngươi."

Triệu Vô Sách vừa lòng nhìn thân thể Lục Chiêu Bạch cứng đờ, hắn thối lui một bước, thu liễm cợt nhả, đổi thành nở nụ cười rạng rỡ.

"Ngày mốt là mùng chín tháng chín, ra ngoài đón Tết Trùng Dương với ta nhé?"

Giọng điệu của hắn bình tĩnh, tựa hồ mấy lời ngả ngớn ban nãy không phải do hắn nói ra.

Lục Chiêu Bạch bình phục hô hấp, nhíu mày: "Không đi, điện hạ tùy ý."

Thanh âm của y mang theo chút tức giận, Triệu Vô Sách nhịn không được nhếch môi: "A Bạch tuyệt tình quá à."

Hắn vươn tay giúp Lục Chiêu Bạch chỉnh trang lại quần áo, nói: "Nhưng mà A Bạch chắc chắn không đi sao? Có người đang chờ gài bẫy ta, ngươi không đi thì phí mất một màn hay rồi."

Triệu Vô Sách cười vân đạm phong khinh, Lục Chiêu Bạch nhìn hắn nửa ngày mới gật đầu.

"Được thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.