Thấy hắn cười vô tư như vậy, phòng tuyến trong lòng Lục Chiêu Bạch bị đánh rơi rụng tan tác.
Ánh sáng từ bầu trời khiến y cơ hồ không mở nổi mắt.
Lục Chiêu Bạch híp mắt nhìn Triệu Vô Sách, nhẹ giọng đồng ý.
"Được."
Đáng tiếc, Triệu Vô Sách tính sai tình thế, may mắn không nằm về phía họ.
Người của hắn cứu viện không kịp, quân địch lại phát hiện tung tích của Triệu Vô Sách.
Những mũi tên lửa che trời rợp đất lần nữa lao đến con thuyền của bọn họ, thắp lên từng đốm sáng đỏ.
Lửa lan rất nhanh, mà bờ hồ cách nơi họ đang đứng còn mất một quãng.
Triệu Vô Sách che chở cho Lục Chiêu Bạch vừa lùi về cuối thuyền, hắn vung kiếm cản lại mũi tên, hỏi y: "Làm sao bây giờ? A Bạch e là phải cùng ta xuống hoàng tuyền rồi."
Sống chết trước mắt, người này vẫn còn cợt nhả được, Lục Chiêu Bạch nhíu mày, nương theo song cửa sổ tránh né, cắn răng: "Kiểu người như điện hạ, sợ là phải xuống mười tám tầng địa ngục, ta theo ngươi không nổi."
Triệu Vô Sách không giận, chỉ nở nụ cười: "Vậy à...... Thế thì ta tiếc nuối chết mất."
Một tiếng la lớn cắt ngang đối thoại của hai người: "Chủ tử, mau lên thuyền!"
Là Chu Tước.
Viện binh của hắn cuối cùng cũng tới.
Chiếc thuyền đến gần, Triệu Vô Sách ước tính khoảng cách, đẩy Lục Chiêu Bạch đi lên trước.
Lục Chiêu Bạch hơi lảo đảo, liếc thấy lửa đã lan tràn ngay sau lưng Triệu Vô Sách, y mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948275/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.