"Choang."
Nghe thấy tiếng chén sứ vỡ vụn, Lục Chiêu Bạch lập tức bừng tỉnh khỏi mê mang.
Y nhìn về phía cửa lớn, đối diện tầm mắt của Chu Tước.
Chu Tước cũng đang choáng váng nhìn Lục Chiêu Bạch.
Không ai nói với hắn, chỉ đưa chén thuốc đến mà thôi, sao lại bắt gặp cảnh thân mật của chủ tử thế này?
Trời biết, lúc hắn đi ra ngoài, chủ tử còn đang ngất xỉu đấy!
Chu Tước trong một khoảnh khắc cân nhắc bản thân liệu sẽ bị giết người diệt khẩu không, chợt va vào ánh mắt tối tăm của Triệu Vô Sách.
"Cút."
Lạnh lẽo tận xương, Chu Tước quyết đoán nhấc chân bỏ chạy.
Nhưng hắn bị Lục Chiêu Bạch gọi giật lại ngay lập tức: "Đứng lại."
Nương theo giọng nói, sợi chỉ trong lòng Chu Tước cũng đứt đoạn.
Triệu Vô Sách chưa kịp thu hồi răng nanh, người đã ngã xuống giường.
Chu Tước không nhấc nổi bước chân, chỉ há mồm định nói gì đó, Lục Chiêu Bạch đã nhàn nhạt chỉ đạo: "Bôi thuốc cho hắn."
Vạt áo của y rộng mở, bên trên là vài vết đỏ ái muội nhưng y không mấy bận tâm, chân trần xuống đất đi ra ngoài cửa.
Chu Tước vội vàng chạy tới mép giường, quả nhiên thấy Triệu Vô Sách hô hấp vững vàng, xác thật chỉ là lâm vào hôn mê.
Nhưng vết thương nơi vai hắn đã rách ra, lúc trước vốn băng bó qua loa, hiện tại nhìn càng nghiêm trọng hơn nữa.
Trong phòng Chu Tước băng bó cho Triệu Vô Sách, còn Lục Chiêu Bạch ra ngoài hứng gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948274/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.