Hai người thu hoạch hòm hòm xong, một trước một sau trở về sơn thôn, trên đường gặp được con thỏ rừng chạy rất nhanh, Triệu Vô Sách nổi hứng muốn bắt nó lại làm đồ ăn ngon cho Lục Chiêu Bạch.
Lục Chiêu Bạch cảm thấy người này ấu trĩ dễ sợ nhưng không lay chuyển được hắn, huống hồ đối phương tuy cười hơi ngu nhưng hiếm khi chân thành như thế, tựa hồ một đôi cánh bướm, trêu chọc trái tim y.
Cho nên lời từ chối khó thể cất thành lời.
"Tùy ngươi."
Y nói rồi cất bước theo Triệu Vô Sách rẽ vào con đường.
Ý cười trong mắt Triệu Vô Sách tăng thêm mấy phần.
Hắn muốn làm Lục Chiêu Bạch vui vẻ, trên đường còn cố tình bày ra dáng vẻ xấu xí chọc cười y, sau đó mới mỹ mãn xách lỗ tai thỏ về nhà.
Ai ngờ vui quá hóa buồn.
Con thỏ giật cắn hắn một cái, nhân lúc Triệu Vô Sách phủi tay thì cong chân bỏ chạy.
Chuyện này khiến Triệu Vô Sách không khỏi tức giận: "Con thỏ chết bằm kia, xem ta hôm nay tóm ngươi hầm canh này!"
Hắn đuổi theo con thỏ, Lục Chiêu Bạch dõi theo bóng hắn lắc đầu, miệng mắng một câu "Ngu ngốc", sau đó đuổi theo hắn.
Không bắt được thỏ nhưng bắt được một nhóc ăn mày.
Cả người nhóc ăn mày đen thui, con thỏ ban nãy cắn Triệu Vô Sách giờ đã nằm gọn trong tay nó, thỏ không ngừng giãy giụa, bị nhóc con lấy một cành trúc đâm xuyên qua tim, run rẩy vài cái liền bất động.
Triệu Vô Sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948272/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.