"Ba về rồi hả?"
Chu Minh Hào nhìn Chu Như Uyên đứng ở cầu thang, hai tay cô chống nạnh, hai chân banh ra chặn hết đường lên, nụ cười quỷ dị, khuôn mặt nham hiểm rất đáng sợ. Anh ta cảm thấy lạnh xương sống, da gà nổi hết lên, khóe môi cố nở nụ cười thật tự nhiên.
"Chu cha, sao nay con thức khuya dữ?" Chu Minh Hào giả vờ như không biết, anh ta đi lại khoác vai Chu Như Uyên.
Cô nổi cáu, cùi chỏ thúc vào hông anh ta, Chu Minh Hào cắn răng chịu đau, trên môi vẫn nở nụ cười. Chu Như Uyên nhếch môi cười đểu, tay nhéo vào hông anh ta lần nữa:
"Con thức đợi ba đó! Thấy con thương ba không?"
Chu Minh Hào xuýt xoa, anh ta nắm chặt tay Chu Như Uyên:
"Biết thương ba rồi. Con không cần nhéo đau vậy chứ?"
"Do ai? Ba gì mà bỏ con lại vậy?" Cô động lòng, buông tha cho cái eo của Chu Minh Hào, khoanh tay đứng dựa lưng vào cầu thang. Chu Như Uyên bĩu môi, khuôn mặt hờn dỗi.
Chu Minh Hào che miệng cười, anh ta đưa tay xoa đầu cô:
"Ba có công việc mà."
"Con không tin đâu! Nói đi, ba lén con đi đâu?" Cô híp đôi mắt, tiến lại gần Chu Minh Hào, bộ dạng như tra khảo ai đó.
Chu Minh Hào chột dạ, ánh mắt nhìn xung quanh tránh xa đôi mắt dò xét của Chu Như Uyên, bước chân từ từ lùi về sau. Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, cánh môi mấp máy:
"Con đa nghi quá! Làm gì có chứ?"
"Giờ ba không nói đúng không?" Chu Như Uyên thò tay vào túi áo, móc điện thoại, cô mở sẵn màn hình danh bạ.
"Con định làm gì? Ba... Ba nói...nói sự thật mà."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho/1812189/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.