"Ha... Cháu không có ghét chú đâu, cháu chỉ ngại thôi." Biểu cảm hiện giờ của anh cũng khiến cô muốn bật cười huống hồ gì là tên vệ sĩ chỉ nhìn được một mặt lạnh lùng của Phong Vũ. Chu Như Uyên áp hai tay mềm mại vào hai bên má anh mà nói.
Phong Vũ bất ngờ trước hành động của Chu Như Uyên, anh mở to mắt nhìn cô:
"Vậy em cho anh cơ hội được không?"
"Hả?" Chu Như Uyên cả người cứng nhắc, hai tay hơi run run.
"Em cho anh cơ hội được không? Anh biết anh hơi lớn tuổi nhưng anh sẽ không để em thiệt thòi đâu! Nhất định em sẽ rất hạnh phúc mà." Phong Vũ nắm chặt hai tay Chu Như Uyên.
Cô khó xử, mấp máy môi muốn nói nhưng giờ trong đầu Chu Như Uyên hỗn loạn không biết nên trả lời anh thế nào mới phải?
Đột ngột quá! Phải làm sao đây?
Cô cười trừ, tay cố rút ra nhưng sức lực Phong Vũ quá lớn, anh nhất quyết nắm chặt không buông.
"Chú đừng vậy mà. Giờ cháu không biết phải làm sao hết?"
"Không sao! Anh không thích ép buộc, em cứ từ từ suy nghĩ." Ánh mắt anh thoáng hiện nét buồn nhưng nhanh chóng biến mất, Phong Vũ nhẹ nhàng buông tay, cười ôn nhu với cô.
"Cảm ơn." Chu Như Uyên cúi gằm mặt, xấu hổ không dám nhìn thẳng Phong Vũ.
Anh biết bản thân vội vàng, không làm chủ được đã khiến cho cô thấy khó xử.
Chỉ còn một quãng đường ngắn là tới nơi, không khí trong xe có hơi căng thẳng, hai người đều im lặng, mỗi người nhìn một hướng nhưng Phong Vũ thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho/1812188/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.