Thượng Quan Mật Nhi thật không ngờ đứa con trai biến thái Lục Hàn Đình đột nhiên như vậy trở về, ả nhanh chóng nhìn về phía Lục Thần Dịch, chỉ thấy cặp mắt sáng mắt to tròn của Lục Thần Dịch cũng đang lẳng lặng nhìn ả.
Thượng Quan Mật Nhi là lần đầu tiên thấy Lục Thần Dịch, ả chẳng những kinh ngạc Lục Thần Dịch quá giống Lục Hàn Đình, ả càng kinh ngạc hơn Lục Thần Dịch lại có một đôi mắt vừa lạnh lùng vừa đen đặc hàm chứa trí tuệ sắc bén, thật giống như cậu đã đứng ở nơi đó, xem thấu hết thảy.
Thượng Quan Mật Nhi từ trong xương rùng mình một cái, không thể nào, một đứa nhóc chỉ mới ba tuổi, sao có thể xem thấu tất cả?
Song, Lục Thần Dịch không biết từ lúc nào trở về, cậu vẫn đứng ở chỗ cửa, cũng không lên tiếng, không biết ban nãy.
đã nhìn thấy thứ gì.
Nghĩ tới những thứ này, Thượng Quan Mật Nhi có chút thấp thỏm, nhưng ả nhanh chóng chạy lên, đi tới trước mặt cậu, cười ngọt ngào nói: “Dịch Dịch, con đã về rồi?
Sao con vẫn đứng ở chỗ này, con đang nhìn cái gì đó?”
Thượng Quan Mật Nhi hỏi dò.
Lục Thần Dịch nâng hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi, âm thanh non nớt nói: “Mẹ, con thấy mẹ bị thương, mẹ không sao chứ?”
Nghe được Bịch Sữa Nhỏ gọi “mẹ”, tâm phòng bị của Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng buông xuống, vốn dĩ ả còn tưởng phải chuẩn bị chiến đấu với thằng nhỏ biến thái này. . Truyện Kiếm Hiệp
“Dịch Dịch, mẹ không sao, chỉ là một vết thương nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404885/chuong-1182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.