Lục Hàn Đình thình lình mở mắt ra, đời này của anh, Hạ Tịch Quán là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu, thế nhưng, anh dường như bị một đứa nha hoàn… mê hoặc rồi.
Đôi mắt nha hoàn kia, khí tức trên người cô, bàn tay nhỏ bé của cô… đều cực kỳ giống cảm giác mà Hạ Tịch Quán mang đến cho anh.
Không, Lục Hàn Đình sẽ không thừa nhận tỉnh thần mình lạc lối, anh chỉ là nhận lầm nha hoàn kia thành Hạ Tịch Quán.
Thế nhưng…
Lục Hàn Đình lại cảm thấy mình là đang dối gạt mình dối người, bởi vì bây giờ anh còn đang muốn nha hoàn kia, nha hoàn kia tràn ngập trông suy nghĩ anh.
Anh bị cái gì thế này?
Thượng Quan Mật Nhi một mực quan sát động tĩnh trên lầu, quả nhiên, Lục Hàn Đình đuổi Hạ Tịch Quán ra khỏi phòng rồi, ha ha, thật sự quá thoải mái mà.
Trong lòng Lục Hàn Đình nhát định rất chán ghét Hạ Tịch Quán rồi nhỉ.
“Hạ Tịch Quán, bị người đàn ông mình thích chán ghét, loại tư vị này rất khó chịu nhỉ!2” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng tiền lên cười nhạo Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Mật Nhi, xoay người đi xuống lầu.
Một quyền đập vào trong bông, Thượng Quan Mật Nhi tức gần chết, nhưng ả đi theo phía sau Hạ Tịch Quán tiếp tục nói: “Hạ Tịch Quán, không phải mày tin tưởng Lục Hàn Đình sao, không phải mày nói Lục Hàn Đình nhát định sẽ phá giải mị thuật của Giao Nhân tộc bọn tao sao? Nhưng mày xem, anh ấy chẳng làm được, anh ấy đã xem tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404884/chuong-1181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.