Nhìn dáng vẻ cô nói dối, Lục Hàn Đình câu môi.
Khó xử nhất là Thượng Quan Mật Nhi, ả muốn đút Lục Hàn Đình ăn thịt bò, vậy mà Lục Hàn Đình căn bản không phản ứng ả, hiện tại tay Thượng Quan Mật Nhi đã mỏi nhừ.
Thượng Quan Mật Nhi là công chúa xinh đẹp nhất Hoa Tây Châu, bao đàn ông theo đuổi ả, thế nhưng ả vừa gặp đã yêu Lục Hàn Đình, trái tim đã rung động với anh.
Thế nhưng anh cứ hét lần này đến lần khác từ chối ả, thực sự khiến ả rất ức ché.
Song, Lục Hàn Đình càng từ chối ả, ả lại càng phải có được người đàn ông này.
“Lục tổng…” Thượng Quan Mật Nhi chu môi, uất ức làm nũng nói: “Anh mau há miệng ra, em muốn đút anh ăn thịt bò nha.”
Lục Hàn Đình ngước mắt, nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi.
Lúc này Hạ Tịch Quán dùng sức một cái, bàn chân nhỏ bị anh giữ chặt mạnh mẽ đạp về trước một cái, ngay trên vị trí hiểm của anh.
Lục Hàn Đình khẽ rên một tiếng, lần này thực sự bị cô đạp đau.
Cô hạ thủ thật ác độc, ba năm không gặp đã thay đổi cay độc như vậy rồi.
“Lục tổng, anh không sao chứ?”
“Lục tổng, anh làm sao vậy?”
Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi đều lo lắng nhìn Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình mím môi, chịu đựng cơn đau bị cô đá trúng, không chút gợn sóng nào nói: “Tôi không sao.”
Lúc này Hạ Tịch Quán dùng sức thu móng vuốt mình về, cô đứng lên: “Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn!”
Hạ Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404820/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.