Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Rất nhanh, Lục Hàn Đình nhắc chân dài đi thẳng qua đây: “Cửu Lăng vương, Lan Lâu công chúa, chúng tôi ngồi chung với hai người nhé?”
Hạ Tịch Quán: “…”
Cô có thể từ chối sao?
Thượng Quan Húc câu môi: “Đương nhiên có thể.”
Lục Hàn Đình và Thượng Quan húc ngồi chung một chỗ, Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Mật Nhi ngồi chung một chỗ, bốn người cùng nhau dùng cơm.
Thượng Quan Húc cắt gan ngỗng thành miếng nhỏ, sau đó đặt bên tay Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, cái này cho em.
Hạ Tịch Quán vừa định nói một tiếng “cảm ơn”, lúc này một giọng nói trầm thấp từ tính từ đỉnh đầu vang lên: “Cô ấy không ăn gan ngỗng.”
Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu, nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Động tác Thượng Quan Húc khựng lại, sau đó có ý ám chỉ cười nói: *Xem ra Lục tổng và Quán Quán là người quen cũ.
Đáy mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình dán vào khuôn mặt tuyệt sắc động lòng người của Hạ Tịch Quán, vẫn không nói gì, lần này Hạ Tịch Quán giành nói: “Không quen.”
Cô nói không quen anh.
Khuôn mặt anh tuần của Lục Hàn Đình chẳng có biểu cảm gì, vẫn là cô nói cái gì thì chính là cái đó!
Hạ Tịch Quán cắt một miếng gan ngỗng nhỏ đặt trong miệng, ưu nhã nhai cắn, lúc này đầu ngón chân cô dưới bàn khế động, có người đang chọc cô.
Hạ Tịch Quán ngước mắt, Lục Hàn Đình không ăn, ánh mắt thâm thúy đang nhìn cô.
Dưới mặt bàn, cô đi đôi giày giày cao gót thủy tinh, đôi giày da được cọ sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404819/chuong-1116.html