Hạ Tịch Quán nỗ lực kẹp chặt hai chân mình, không cho anh đụng, anh thực sự nhục nhã cô rồi, hiện tại cô không lớp vải, mà quần áo anh không chút nếp nhăn, hiện tại anh còn muốn kiểm tra chỗ đó như vậy, cô cũng không phải con điểm!
Hạ Tịch Quán muốn giơ tay lên đẩy anh, thế nhưng Lục Hàn Đình kịp thời giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô, đè hai tay nhỏ bé xuống sau, anh dùng ngón tay thon dài nâng làn váy cô lên…
Bắp đùi lành lạnh để Hạ Tịch Quán ý thức được nguy hiểm, nếu như váy bị vén lên thì đó mới thật sự là nhục nhã.
Anh muốn dùng phương thức “soát người” cực đoan đó làm nhục cô.
Trong đôi mắt trong suốt củaHạ Tịch Quán lóe lên từng tia sáng lạnh, cô trở tay thoát khỏi cầm cố từ tay anh, giữa hai ngón tay đột nhiên có một cây châm bạc, cô muốn: đâm châm bạc vào huyệt Lục Hàn Đình.
Lần này Lục Hàn Đình không hề động, anh đã tinh chuẩn bắt được ý đồ và động tác của cô, anh chỉ là mắt lạnh nhìn cô, sau đó nhanh chóng đem hướng tim mình đến: “Hạ Tịch Quán, đâm vào đây này, ba năm trước con dao kia của cô lệch đi mấy phân, lần này cô nhất định phải đâm cho đúng, ngàn vạn lần đừng lưu đường sống cho tôi!”
Động tác của Hạ Tịch Quán đột nhiên dừng lại, cũng không còn cách nào đâm vào được nữa.
“Làm sao, không hạ thủ được?” Lục Hàn Đình đưa tay vỗ vài cái lên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404714/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.