Chương trước
Chương sau

Đôi mắt trong vắt Hạ Tịch Quán trừng mắt anh: “Lục Hàn Đình, anh dám! Nếu như anh dám động vào Linh Linh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Lục Hàn Đình chậm rãi híp đôi mắt sâu thẳm, đe dọa của cô hoàn toàn vô dụng với anh, không chút sức uy hiếp nào, nhưng dáng vẻ lại hệt như con mèo con xù lông.
Lục Hàn Đình cởi nút áo trước của váy cô, nhưng có lẽ là bởi vì động tác quá gấp, càng nhanh càng loạn, anh ngược lại không cởi được cúc váy nào xuống, tất cả kiên trì đều biến mắt sạch, anh dùng sức một cái, động tác vô cùng thô lỗ xé cúc váy cô.
Cúc áo bắn ra tung tóe, Hạ Tịch Quán cảm thấy trước người mát lạnh, cô kinh hô một tiếng, lúc này vươn hai cánh tay mảnh khảnh bảo vệ trước ngực mình.
Lục Hàn Đình nhìn chiếc cổ trắng mỹ lệ như thiên nga của cô, nơi đó trống không, không có gì cả.
Cô quả nhiên đã tháo sợi dây chuyền xuống.
Ba năm trước tổn thương cô cho anh rõ mồn một trước mắt, ba năm sau cô đến một lý do cũng không cho anh, cho anh một lý do giữ lại.
Hóa ra chỉ là một trò cười anh tự huyễn hoặc.
“Lục Hàn Đình, anh thấy rồi đó, sợi dây chuyền đó thực sự không ở trên người tôi, tôi… a!” Hạ Tịch Quán kinh hô.
Bởi vì Lục Hàn Đình cúi đầu, cắn một cái vào cổ cô.
Hàm răng sắc bén của anh chạm vào da thịt của cô trong, Hạ Tịch Quán cảm giác được mình bị anh cho cắn nát, máu tươi chảy ra.
Đau quá.
Hai tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán vịn thật chặt đầu vai anh, hàng mi nhỏ dài không ngừng run rầy.
Chợt Lục Hàn Đình đứng dậy, ung dung nâng bờ mông đẹp của cô, ôm cô đến trên bàn làm việc, vươn tay hắt toàn bộ văn kệ xuống đất, sau đó tách đôi chân nhỏ của cô, chen vòng hông to khỏe của mình vào.
Tư thế ái muội như vậy.
Lục Hàn Đình vươn tay, sờ lên dấu răng nơi cần cổ trắng kia.
Vừa rồi anh cắn rất mạnh, trên da thịt mềm mại cắn đến chảy máu, giọt máu đỏ thật nhỏ mà tươi đẹp xông ra, ngọt ngào gần như khiến người ta muồn hít vào một hơi.
Anh cúi người, dán môi mỏng lên dòng màu đỏ, mở miệng dùng sức hút.

Hạ Tịch Quán biết, hiện tại đôi mắt anh hung ác tràn đầy cừu hận, như một ngọn lửa muốn đốt cháy cô, cô dùng sức tránh mắt: “Lục Hàn Đình, anh đã lục soát qua người của tôi rồi, có thể buông ra hay không, tôi muốn trở về.”
Trở về?
Lại là trỏ về?
Cô muốn trở về nơi đó?
Một giây đồng hồ cô cũng không muốn ở lâu với anh rồi?
Lục Hàn Đình buông lỏng cô ra, khóe môi gợi cảm mỏng lạnh nhéch thành độ cung châm chọc mà mị hoặc: “Trên người cô tôi đã lục soát gần hết, nhưng, có một chỗ tôi còn chưa soát.”
Hàng mi như lông vũ của Hạ Tịch Quán mạnh mẽ run lên, trên người cô là chiêc váy liên, anh còn muôn lục soát nơi nào?
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình dời xuống, rơi vào trên váy cô, bàn tay cầm chân nhỏ của cô kéo ra ngoài: “Mở, lục soát cho tôi xem.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.