“Hạ tiểu thư, sợi dây chuyền duy nhất đối với tôi mà nói chính là vật báu vô giá, nều như cô giao nó cho tôi, tôi liền thả cô và bạn cô ra khỏi đây.” Lục Hàn Đình ưu nhã nhấp một miếng rượu đỏ.
Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Sợi dây chuyền đó không ở trên người tôi.” . Ngôn Tình Sắc
Động tác uống rượu của Lục Hàn Đình khựng lại, anh đã từng nói, về sau dù cho xảy ra chuyện gì, cô không thể tháo dây chuyền xuống.
Xem ra… lại là anh tự mình đa tình!
Lục Hàn Đình ngắng đầu, đôi mắt sâu thẳm đã biến lạnh, anh ngoon lệ câu môi mỏng, ánh mắt nhìn cô sắc lạnh, dường như cô chính là một con chuột nhỏ anh bắt được, anh không vội vã ăn cô, mà muốn từ từ chơi cô, sau đó chơi chết cô.
“Qua đây.” Anh bật ra hai chữ từ trong môi mỏng, so với trước đây càng thêm cường thế bá đạo.
Anh bảo cô đi qua.
Hạ Tịch Quán nhắc chân, đi tới, đi tới trước mặt của anh.
Nơi đây chỉ còn lại hai người, Lục Hàn Đình đang ngồi trên ghế sa lon, cô đứng, rõ ràng là cô cao hơn, nhưng anh lại dùng tư thế ngạo nghễ nhìn xuống cô.
Lục Hàn Đình vươn hai ngón tay thon dài nhắc chiếc cằm xinh xắn của cô lên, để cô và anh đối diện.
Hạ Tịch Quán quay đầu, muốn tránh ngón tay của anh: “Chiếc dây chuyền đó tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng tôi cần một chút thời gian…”
Lời còn chưa nói hết, ngón tay của Lục Hàn Đình đột nhiên dùng sức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404712/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.