Quản gia nhanh chóng nhíu mày, không cho phép người khác nói bậy Hạ Tịch Quán dù chỉ một chút: “Máy người ăn nói kiểu gì thế, Đại tiểu thư nhà tôi chỉ là ra ngoài một chuyến, bây giờ còn đang ở Đề Đô, Đại tiểu thư nói cô ấy ra ngoài xử lý một chút việc, xử lý xong sẽ trở lại!”
Đám người cứng đờ tại chỗ, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không biết nên làm gì bây giờ?
Bọn họ khí thế hung hăng vọt tới, muốn tìm người tính sổ, nhưng Hạ Bang Lam Yên còn có cả Hạ Tịch Quán cũng không ở đây.
Hạ Bang Lam Yên đi du lịch, vậy Hạ Tịch Quán đâu, Hạ Tịch Quán rốt cuộc đi đâu?
Cô biến đi đâu rồi?
Nếu đã tới, cũng không thể tới một chuyến vô ích, không thì sẽ rất mắt mặt: “Tôi thấy Hạ Tịch Quán chính là bỏ chạy, cô ta sợ, loại bồ nhí đạo đức suy đồi độc ác như kia không thể ở Đề Đô nữa, hiện tại chúng ta đập nát Hạ gia, coi như là hung hăng cảnh cáo cô ta một lần!”
“Được, tôi tới trước!”
Một người đàn ông mặc quần áo xanh trực tiếp cầm tảng đá trong tay ném lên cửa kính Hạ gia.
Thế nhưng, không thành công, quản gia trực tiếp duỗi chân bay đến, ở giữa không trung cản lại tảng đá kia.
Quản gia: “ Đóng cửa, thả chó!”
Rầm, một tiếng, hai cánh cửa gỗ cổng lớn của Hạ gia đã đóng lại, rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng chó sủa, còn có người ngưởng mặt khóc thét lên.
Tiếng khóc kia thê thảm không thể tả, quả thực vang vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404483/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.