Chương trước
Chương sau
Liễu Chiêu Đệ suýt chút nữa hộc máu, bà ta làm loạn?
Bà ta làm loạn cái gì?
Rốt cuộc là ai mới là người làm loạn cái nhà này?
Thế nhưng trong lòng Liễu Chiêu Đệ cho dù tức đi nữa, cũng không dám phát điên nữa, Lục Tư Tước là chủ nhân cái nhà này, ông là người định đoạt, bà ta chỉ đành nghe lời.
Liễu Chiêu Đệ không cam lòng thả roi da xuống.
Trên người Lục Hàn Đình và Lục Tử Tiễn đều rướm màu, Lục Tư Tước nhìn về phía người hầu nữ cạnh cửa: “Gọi bác sĩ tư nhân qua đây, băng bó cho hai vị thiếu gia.”
Người hầu nữ cạnh cửa đã sợ đến không dám thở mạnh, nhận được lệnh Lục Tư Tước, liền như mọc cánh chuồn đi thật xa, đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ tư nhân chạy tới, Hạ Tịch Quán dùng kéo cắt áo sơ mi trên người Lục Tử Tiễn, trên người anh chẳng chịt vết thương, bị đánh đến bong da tróc thịt hiện tại áo sơ mi đã dính chặt vào trên miệng thương đầy máu của anh.
Bác sĩ nhanh chóng tiến hành xử lý, khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Tiễn trắng bệch, trán rịn ra lớp mồ hôi lạnh.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng cầm khăn lau mồ hôi cho anh, khẽ hỏi: “Tử Tiễn, đau không?”
Lục Tử Tiễn lắc đầu: “Không sao.”
Lúc này một ánh mắt u oán rơi vào trên hai người, Lục Hàn Đình ngồi trên ghế sa lon đối diện, anh lạnh mắt nhìn dáng vẻ ân cần săn sóc của Hạ Tịch Quán vây quanh Lục Tử Tiễn.
Cùng là bị thương, ấy thế mà cô chỉ quan tâm mỗi Lục Tử Tiễn!
Vậy anh là gì chứ?
Vết thương trên người anh này lại do bảo vệ cô đấy!
Lúc này một cô ý tá xinh đẹp đi tới, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của Lục Hàn Đình: “Lục tổng, tôi giúp ngài cởi áo sơ mi ra trước nhé.”
Khuôn mặt của y tá xinh đẹp kia đỏ hồng nhìn Lục Hàn Đình, đưa tay ra.
Lúc này Lục Hàn Đình ngẳng đầu, ánh mắt sắc bén âm lãnh quét tới cô y tá kia, ý tứ uy hiếp, cô dám chạm vào tôi thử đi?
Cô y tá kia sắc mặt trắng nhợt, người cũng cứng đờ.
Lúc này Lục Hàn Đình nhấc chân, trực tiếp đạp ngã ghé, đồ đạc trên ghế rơi ào ạt xuống thảm, anh không vui mím môi nói: “Hạ Tịch Quán, có phải mắt cô mù rồi không, tôi cũng bị thương, lẹ cái chân qua đây băng bó cho tôi!”
Lục Hàn Đình gây ra động tĩnh lớn như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung tới, Hạ Tịch Quán cũng nhìn sang.
Chỉ thấy vị đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đề Đô Lục Hàn Đình kia hệt như một oán phụ ngồi trên ghế sa lon, oán giận nhìn Hạ Tịch Quán, cầu an ủi cầu quan tâm.
Hạ Tịch Quán: “…”
Lục Hàn Đình thấy Hạ Tịch Quán đứng bát động, sắc mặt càng thêm khó coi: “Hạ Tịch Quán, cô chẳng những mù mắt, tai cũng điếc rồi phải không? Nếu cô không qua đây, tôi sẽ vạch trần hành vi phạm tội của cô trước mặt mọi người đấy!”
Hành vi phạm tội?
Anh là chỉ… lúc cô trúng dược thảo cưỡng bức anh?
Anh…
Anh rốt cuộc có biết xấu hỗ không thế? Nơi đây đầy người, anh muốn nói hết ra, anh muốn nói thế nào chứ? Nói anh bị một người phụ nữ cưỡng bức?
Được lắm, Hạ Tịch Quán hoàn toàn tiếp nhận uy hiếp của anh, cô đi tới, đi tới bên người Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình huênh hoang ngồi như mấy lão sếp, dùng mắt chỉ chỉ cúc áo áo sơ mi của mình, ra lệnh: “Cởi áo sơ mi trước giúp tôi đã.”
Hạ Tịch Quán cắn răng, không giúp anh giải cởi cúc áo sơ mi, mà là trực tiếp cầm kéo lên, cắt áo anh ra, cô dùng chất giọng chỉ hai người có thể nghe được: “Lục Hàn Đình, anh đừng có mà quá đáng!”
Lục Hàn Đình nhìn cô.
Hạ Tịch Quán tiếp tục nói: “Anh tốt nhất không nên nói lung tung, nếu như anh ở trước mặt Lục Tử Tiễn đem chuyện đã xảy ra đêm đó kích thích anh áy, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.