Lục Tử Tiễn cũng không tránh, hứng chịu toàn bộ roi da quất lên mình, áo sơ mi trắng bị đánh đến rách, lộ ra vết thương máu me đầm đìa bên trong.
Lục Tử Tiễn không rên một tiếng, yên lặng nhịn, thái độ này của anh ngược lại càng thêm chọc giận Liễu Chiêu Đệ, Liễu Chiêu Đệ hệt như phát điên, hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, vụt chết đứa con trai này cho hả giận!
Hạ Tịch Quán lên lầu, cô vừa đến cửa thư phòng liền nghe được tiếng roi quất bên trong, cô nhanh chóng đẩy cửa thư phòng ra, đúng lúc thấy được Liễu Chiêu Đệ quơ roi da, lại một cái roi da phải rơi vào trên người Lục Tử Tiễn.
Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán chọt co rụt lại, cô nhanh chóng chạy lên trước, nhào qua ôm lấy Lục Tử Tiễn: “Đừng đánh nữal”
Roi da mang theo làn gió bén nhọn hướng đến người Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhắm mắt lại, đợi cảm giác đau đón truyền đến.
Vụt một tiếng, tiếng vút roi da truyền đến, làm da đầu người ta tê rần.
Đau quá.
Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán cũng nhăn lại, thế nhưng rất nhanh cô đã ý thức được không thích hợp, bởi vì…
không hề đau chút nào.
Thật giống như cái roi không vụt đến người cô vậy.
Vậy nó vụt lên ai chứ?
Hạ Tịch Quán ngước mắt, một khuôn mặt tuấn tú tinh xảo nhanh chóng xông vào trong tầm mắt của cô, vậy mà lại là…
Lục Hàn Đình!
Lục Hàn Đình theo chân cô lên lầu, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh sải bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404466/chuong-763.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.