Cô có ý gì?
Cô che chở Lục Tử Tiễn đến vậy?
Cô thiên vị!
Trái tim cô rốt cuộc nghiêng về phía nào, sớm biết thế đêm đó anh không nên để cô có được anh, không nên để cô được như ý!
Tâm trạng Lục Hàn Đình thật không tốt, đôi mắt lạnh lẽo như tia X quang quét lên người cô: “Cút! Đừng chạm bàn tay bẩn của cô vào tôi!”
Hạ Tịch Quán sắp hộc máu đến nơi, cái tên thần kinh này!
Bác sĩ xử lý tốt vết thương cho Lục Tử Tiễn, Lục Tử Tiễn đứng dậy: “Quán Quán, anh đưa em về nhà.”
Lúc này Lục Tư Tước đi tới: “Tử Tiễn, thương thế của con thành như vậy vẫn nên tĩnh dưỡng thì hơn, không thì vết thương lại rách ra đấy. Bố bảo tài xế đưa Hạ tiểu thư về nhà, cam đoan đưa về an toàn.”
Lục Tử Tiễn nhíu mày: “Không được…”
“Tử Tiễn…” Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở miệng nói: “Để tài xê đưa em về đi, anh thê này lái xe cũng không an toàn mà, em về đến nhà sẽ gửi tin nhắn báo bình an cho anh. Vậy nha, em đi nhé, bye bye.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đi ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, Hạ Tịch Quán chuẩn bị lên xe, thế nhưng lúc này trong bóng tối đột nhiên vươn ra một bàn tay to, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh kéo cô vào trong bóng tối.
Hạ Tịch Quán ngước mắt, khuôn mặt tuấn tú kia của Lục Hàn Đình phóng đại trong tầm mắt cô.
“Lục Hàn Đình, anh làm cái gì, nơi này là Lục gia, anh buông ra!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng giãy dụa.
Lục Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404468/chuong-765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.