Chương trước
Chương sau
Người kia sợ đến mức ngã vật xuống đất, không ai ngờ buổi tiệc đang yên lành lại xảy ra án mạng, Hạ… Hạ Tịch Quán chết rồi!
Gì chứ?
Mọi người đều vây quanh, bọn họ nhìn Hạ Tịch Quán nằm trên mặt đất, cô gái nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, cũng không hề còn chút sức sống.
Cô… cô thật sự đã chết rồi?
Bữa tiệc hôm nay có thể nói Hạ Tịch Quán là nhân vật chính, cô đầu tiên là đạt được tình thương của lão thái quân, sau đó lại bị hai anh em Lục gia tranh giành, vừa rồi trong sàn nhảy cô xoay thân nhảy múa, càng mê đảo bao nhiêu ánh mắt, sinh mệnh tươi trẻ mà sáng chói như thế vậy mà bây giờ lại im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất.
Mọi người thôn thức không ngớt.
Lục Hàn Đình không có biểu tình gì, mái tóc ngắn ướt nhẹp tí tách nhỏ nước, giọt nước lạnh như băng kkia theo gò má anh tuấn chảy xuống không ngừng nhỏ xuống, anh mím vành môi trắng bệch bắt đầu hồi sức tim phổi cấp cứu cho Hạ Tịch Quán.
Hai bàn tay to chồng trên ngực Hạ Tịch Quán, anh ấn hết lần này đến lần khác, mí mắt tuấn mỹ rũ xuống, vô cùng chuyên chú, dường như thế giới ồn ào đều đã lui lại đằng sau, anh cứ mãi ấn xuống một cách máy móc như vậy hồi sức tim phổi cho Hạ Tịch Quán.
Nếu như Hạ Tịch Quán không tỉnh lại, anh vẫn sẽ làm như thé, làm đến vĩnh viễn.
Rất nhanh đã trôi qua máy phút, Hạ Tịch Quán vẫn không chút phản ứng nào.
Có người tiến lên, không nhịn được khuyên nhủ: “Lục… Lục tổng, ta xem Hạ tiểu thư đã chết, anh đừng làm tiếp nữa, cũng vô ích thôi, Hạ tiểu thư sẽ không tỉnh đâu.”
Lục Hàn Đình đẩy người kia ra, trong hốc mắt hẹp dài hiện đầy tia máu đỏ đáng sợ, ngay cả con ngươi thâm thúy kia cũng đỏ như máu, ánh mắt của anh hung ác nhìn chằm chằm người kia: “Cút! Cô ấy không chết! Cô ấy sẽ không chết!”
Tất cả mọi người bị Lục Hàn Đình dọa sợ, bây giờ Lục Hàn Đình, đã trừng mắt đến sắp nút.
Lục Hàn Đình không hề từ bỏ, anh đưa tay bóp miệng Hạ Tịch Quán ra, sau đó áp bờ môi lạnh của mình lên, hô hấp nhân tạo cho cô.
“Hạ Tịch Quán, mau mở mắt ra, trước đây cô không chịu há miệng để tôi hôn, còn cắn tôi, bây giờ thế nào, tôi lại có thể mặc sức ức hiếp cô!”
Lục Hàn Đình bóp cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, đặt một nụ hôn sâu, miệng cô hệt như phết lên mật đường, thơm thơm ngọt ngọt, khiến người vừa hôn liền nghiện.
Lục Hàn Đình hung hăng hôn cô một ngụm, lại tiếp tục hô hấp nhân tạo cho cô, dáng vẻ bây giờ của anh âm u lại cố chấp, lắm bẩm một mình với Hạ Tịch Quán, thể như bị ma nhập.
“Hạ Tịch Quán, cô đừng giả bộ nữa, lần này cô lại muốn giỏ trò hề gì với tôi, cô thích gây sự, cả người bộc lộ tài năng, rực rỡ lại chói mắt, cô như thế khiến bao người đỏ mắt đồ kị, lại không biết thu liễm chút nào!”
“Cô ở trước mặt tôi luôn hung dữ như thế, vậy mà ở trước mặt kẻ khác lại như kẻ yếu, lần trước bị mấy gã đó trói đi, lần này lại là chết đuối, nếu như cô không mạnh mẽ thì cứ nói, cô có thể trốn sau lưng tôi, tôi có thể che gió chắn mưa cho cô!”
“Hạ Tịch Quán, mau mau tỉnh lại, cô đừng chỉ muốn thoát khỏi ta, tôi nói rồi tôi nhất định phải có được cô, nếu cô thật sự chết rồi, vậy tôi liền xây một hầm băng, đặt cô trong quan tài thủy tỉnh, như vậy cô sẽ vĩnh viễn là của tôi!”
Mọi người nghe rợn cả tóc gáy, bọn họ cũng đã hiểu ra, Lục Hàn Đình thích Hạ Tịch Quán rồi, anh yêu thảm Hạ Tịch Quán!
Hạ Tịch Quán mơ thấy một giấc mộng rất dài, một mình cô ở trong bão tuyết lạc đường, toàn thân lạnh run.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.