Lục Hàn Đình về tới sảnh party, anh tìm kiếm trong đám người bóng người nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán, nhưng tìm một vòng, anh cũng không tìm được Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán đi đâu rồi?
Lục Hàn Đình mơ hồ có một loại dự cảm rất xấu, anh bắt một cậu bồi bàn lại: “Hạ Tịch Quán đâu, các người có thấy Hạ Tịch Quán không?”
“Không có ạ.” Bồi bàn lắc đầu.
Lục Hàn Đình thả bồi bàn ra, anh nhìn đại sảnh một vòng, có người đang khiêu vũ, kẻ đang chuyện trò vui vẻ, ai cũng bận việc của mình, căn bản cũng không ai chú ý tới Hạ Tịch Quán mắt tích.
Lục Hàn Đình chen chân vào, một cước đạp ngã bàn: “Con mẹ nó tất cả im miệng cho tôi, Hạ Tịch Quán đâu, các người mù hay sao mà không phát hiện Hạ Tịch Quán đã mắt tích?”
Bàn ngã, đồ ăn ngon và rượu ngon phía trên toàn bộ đều rơi xuống đắt, vang lên tiếng động.
Rằầm, một tiếng, một giây trước đại sảnh còn huyên náo mà hiện tại đã nháy mắt yên tĩnh lại, phăng phắc không tiếng động.
Mọi người trố mắt nhìn nhau rồi nhìn Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình phát điên ghê quá, hiện tại khuôn mặt tỉnh xảo ấy đã nhuốm hơi sương lạnh, như thể trời mù sắp đổ giông.
Hạ Tịch Quán không thấy đâu ư?
Không phải vừa rồi cô ấy còn ở nơi này sao?
“Các người còn đứng ngây đó làm gì, nhanh lên một chút đi tìm Hạ Tịch Quán cho tôi, nếu như Hạ Tịch Quán xảy ra chuyện gì, các người cũng đừng nghĩ trốn!” Khóe mắt Lục Hàn Đình đỏ thắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404426/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.