Chương trước
Chương sau
Rất nhanh tay chân của cô liền lạnh cóng, từ từ mắt đi ý thức, rất buồn ngủ.
Mí mắt rất nặng, cô rất muốn đi ngủ.
Nhưng lúc này bên tai không ngừng vang lên tiếng nói chuyện, cô không biết người kia nói những gì, chỉ cảm thấy thật quá huyên náo ầm ï.
Khiến cô không cách nào ngủ được.
Lục Hàn Đình không ngừng làm hồi phục tim phổi, ngay lúc có người lắc đầu, Hạ Tịch Quán bỗng phun ra một ngụm nước, tỉnh lại.
Mọi người nhanh chóng trợn to hai mắt, lộ ra vẻ mặt bất ngờ, “Trời ạ, Hạ Tịch Quán sống lại kìa!”
“Hạ Tịch Quán lại được Lục tổng cứu sống!”
“Như vậy cũng được?”
Động tác Lục Hàn Đình đột nhiên dừng lại, anh nhìn về phía Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán phun hết nước ra, sau đó run rầy hàng mi, sắp mở mắt ra.
Cô tỉnh rồi!
Cô sống lại rồi!
Trên khuôn mặt tuần tú âm u lạnh lẽo của Lục Hàn Đình nhanh chóng lộ ra tình cảm ấm áp, anh cong đôi môi mỏng, anh biết, anh biết cô sẽ không chết như vậy!
Trên người cô rất lạnh, vừa rồi ở trong hồ nước lạnh như băng thời gian dài như vậy, hiện tại đã phun ra toàn bộ nước ra, toàn bộ thân thể mềm mại đang run lên.
Môi của cô rất trắng, lập bập va vào nhau.
Lục Hàn Đình muốn cởi tây trang trên người cho cô mặc, nhưng quần áo của anh đều ướt, Lục Hàn Đình nhanh chóng đứng lên, đi lấy áo khoác ngoài sạch sẽ.
Chúng người nghỉ hoặc, Lục tổng đi đâu thế nào?
Lúc này trên lầu hai đi xuống mấy người, là Lệ lão phu nhân, Lục Tử Tiễn, phía sau còn có Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên đi theo, bọn họ đều xuống lầu.
Có người kêu lên lão thái quân, Lục nhị thiếu, không xong rồi, Hạ tiểu thư ban nãy vừa rơi xuống hồ nướ!
c Cái gì?
Ánh mắt Lục Tử Tiễn liền đổi, anh hai ba bước đã chạy tới, lập tức thấy Hạ Tịch Quán nằm dưới đất.
“Quán Quán! Quán Quán!” Lục Tử Tiễn là bác sĩ, anh nhanh chóng kiểm tra thân thể Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán từ Quỷ Môn quan đi một vòng, hiện tại đã chuyển nguy thành an rồi.
Lục Tử Tiên nhanh chóng cởi áo khoác ngoài trên người, bọc Hạ Tịch Quán vào trong áo khoác to thùng thình của anh, anh đỡ đầu Hạ Tịch Quán để cô tựa vào ngực mình: “Quán Quán, em tỉnh lại chưa, có thể nghe được anh nói không?”
Hạ Tịch Quán run rẫy hàng mi, yếu ớt mở mắt ra.
Có người nói chuyện với cô.
Hạ Tịch Quán ngắng khuôn mặt nhỏ tái nhọt, nhanh chóng thấy được Lục Tử Tiễn, cô mấp máy một: “Tử Tiễn, là anh sao?”
“Ừ, là anh, không sao rồi, hiện tại đừng nói gì, anh dẫn em đến bệnh viện.” Lục Tử Tiễn ôm ngang Hạ Tịch Quán lên, mang cô đi.
Hạ Tịch Quán bây giờ còn rất suy yếu, đúng rồi, chìa khoá của côi Hạ Tịch Quán hơi kinh ngạc, lúc này cô khẽ động, chìa khoá còn được cô giữ thật chặc trong lòng bàn tay, không đánh rơi.
Vậy là tốt rồi.
Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, ấp tứ chỉ lạnh như băng núp vào trong chiếc áo khoác to ấm áp, sau đó dán khuôn mặt nhỏ an tĩnh ngoan ngoãn vào trong lòng Lục Tử Tiễn, không ngờ lúc cô tuyệt vọng nhất, người tới cứu cô là Lục Tử Tiễn, trong tim Hạ Tịch Quán chảy ra một dòng nước ấm.
Lúc này Lệ lão phu nhân cũng chạy tới: “Bé conQuán Quán!
Bé con Quán Quán đến tột cùng bị sao vậy?”
“Lão thái quân, Hạ tiểu thư vừa rồi rơi xuống nước, nếu không phải là Lục tổng chạy tới đúng lúc, Hạ tiểu thư đã chết rồi, ban nãy Hạ tiểu thư không còn thở nữa, cô ấy bị Lục tổng cưỡng chế cứu về đấy.” Có người kể lại tình huống nguy hiểm vừa rồi cho Lệ lão phu nhân nghe.
Lệ lão phu nhân biến sắc, trong hai mắt nhanh chóng bắn toé ra ánh lạnh sắc bén: “Bé con Quán Quán ở Lệ gia ta sao lại xảy ra chuyện được chứ, tôi nghỉ là có người cố ý gây ra, tra cho tôi, lập tức điều tra tất cả camera theo dõi, gọi tất cả nhóm người làm qua đây, tôi muốn tự mình thẩm vấn từng người!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.