Chương trước
Chương sau
Lục Hàn Đình nhìn thẳng cô, đen đục âm trầm: “Đừng có được lợi còn ra vẻ, không phải cô là muốn như vậy hả, tôi cùng lắm cũng chỉ là để cô được như nguyện.”
Cái… Cái gì?
Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ khiếp sợ u mê của cô, giống như một tiểu bạch thỏ cái gì cũng không hiểu, thanh thuần đến bóp ra được nước.‌ “Cô một mực chống chế, một mực trốn tránh trách nhiệm, lý do chính là nghi ngờ tôi đang giả vờ, không phải là muốn đích thân kiểm chứng sao?”
“…” Hạ Tịch Quán nhanh chóng phủ nhận, cô không có!
“Tôi đã để cho cô kiểm chứng qua, vừa rồi tôi không hề phản ứng, Hạ Tịch Quán, cô biết tầm quan trọng của chuyện này không, cô hủy hoại tính phúc của tôi, Yên Nhiên đã vì chuyện này mà giận dỗi với tôi rồi, còn tuyên bố phải từ hôn với tôi, cô phải phụ trách với tôi, trị liệu cho tôi.”
Yên Nhiên tự dưng bị gọi hồn.‌Đừng tin anh ấy! Anh ấy là tên lường gạt!
Hạ Tịch Quán nỗ lực áp sát lên vách tường thiếp, muốn cách anh xa một chút, vừa rồi… Vừa rồi anh dường như thực sự không có phản ứng, chẳng lẽ anh thật sự phế rồi sao?
Vậy làm sao bây giờ?
Cô là bác sĩ, nhưng cô không am hiểu khoa Nam mà, cô cũng không trị liệu cho anh được, anh phải đi tìm chuyên gia khoa Nam uy tính chứ.‌ Hạ Tịch Quán vươn hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, muốn anh đầy ra ngoài: “Vậy… để tôi nghĩ cách, anh buông tôi ra đi, trên người tôi rất bẩn, đi tắm rửa thay đồ trước đã.”
Trên người cô quả thật rất bẩn, Lục Hàn Đình vẫn rất sạch sẽ, anh đứng thẳng thân, thả cô ra.‌ Hạ Tịch Quán nhanh chóng chạy vào trong phòng radio thay quần áo.‌ Hạ Tịch Quán ở trong phòng thay quần áo tắm nước nóng, sau đó thay đổi đồ sạch đi ra, cô từ cửa sau đi ra, tránh được Lục Hàn Đình, đi thẳng tới phòng làm việc của Dạ Huỳnh.‌ Trong phòng làm việc không có một bóng người, Hạ Tịch Quán đóng cửa lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm chìa khoá.‌ Thế nhưng, cô không tìm được.‌ Chuyện gì thế này, lẽ nào Dạ Huỳnh không đặt chìa khoá ở trong phòng làm việc?
Chuôi chìa khoá này đi thông cắm địa cực kỳ quan trọng, Dạ Huỳnh nhất định là đặt ở cạnh mình, nếu như không ở trong phòng làm việc, vậy chỉ có thể ở… trong nhà.‌ Đó là Dạ gia, hay là Lệ gia?
Dù cho chìa khoá đặt ở trong nhà nào, Lệ Dạ là hai hào môn trong tứ đại hào môn ở Đề Đô, cô muốn xông vào kiếm đồ, quả thực khó như lên trời.‌ Điều kiện tiên quyết của Hạ Tịch Quán là muốn không kinh động những hào môn này lấy được bảo rương thứ hai mẹ lưu lại, nhưng bây giờ xem ra bảo rương của mẹ có liên hệ mật thiết với mấy gia tộc hào môn này.‌ Cô nên làm cái gì bây giờ?
Hạ Tịch Quán đóng lại ngăn kéo, chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa phòng làm việc bị đầy ra.‌ Có người tới!
Người tới khiến Hạ Tịch Quán trở tay không kịp.‌ Hạ Tịch Quán nhanh chóng núp ở phía sau cửa, ngay lúc bóng đen đi tới, Hạ Tịch Quán nắm cây châm bạc trực tiếp đâm tới thân thể người nọ.‌ Thế nhưng tốc độ người kia nhanh hơn cô, bàn tay to rõ khớp xương nhanh như chớp dò qua đây, chế ngự lại cổ tay mảnh khảnh của cô đặt trên vách tường.‌ Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn, trực tiếp tiến chạm phải tròng mắt thâm thúy kia của Lục Hàn Đình.‌ Là Lục Hàn Đình tới.‌ Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, lên tiếng: “Tại sao lại là anh?”
Lục Hàn Đình nhìn cô gái muốn đánh lén mình này, lạnh lùng nhếch môi: “Câu này hẳn là tôi tới hỏi cô mới đúng, cô vứt tôi đến đâu rồi hả, tự mình len lén lẻn vào phòng làm việc của Dạ Huỳnh, định làm cái gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.