Khuôn mặt nhỏ của cô sạch sẽ sáng rực, đầy nước mềm mại như lòng trắng trứng, chỉ là trán cô ban nãy bị đá va phải bị thương, rách da, máu tươi bên trong đã chảy ra ngoài. Lục Hàn Đình từ trong túi lấy ra khăn, dùng sức đè trên vết thương đang chảy máu của cô, vô tình cười khẩy nói: “Không phải là rất lợi hại sao, sao lại để người khác đập bị thương, ban nãy tôi lại thấy cô bị ném đá cơ đấy?”
Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi nhiều người vây cô như vậy, tấn công cô, đáy mắt Lục Hàn Đình liền cuồn cuộn ra tầng lệ khí đáng SỢ. Cô gái này nên đánh, thế nhưng, chỉ có thể bị anh đánh!
Những người khác căn bản không tư cách chạm vào cô dù chỉ một chút!
Hạ Tịch Quán đau ra tiếng, đôi mắt đen láy ánh nước lên án nhìn anh, giận trách: “Lục tổng, anh nhẹ một tí đi, anh là cố ý trả thù tôi!”
Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhạt, còn cố ý đè vết thương cô: “Cô thích thì hung dữ với tôi, có bản lĩnh bắt nạt tôi, sao không có bản lĩnh bắt nạt người khác đi, đừng để người ta ức hiếp chứ?”
*.” Hạ Tịch Quán căn bản cũng không hiểu anh đang nói cái gì, cô khi nào bắt nạt anh, cô cũng không dám, sao cô lại nghe được oán khí từ trong lời anh?
Cô nghiêm trọng hoài nghi anh đang giả vờ. Tuy là ngày đó ở Lục gia cô hết sức tức giận, cũng không lưu tình, nhưng anh cũng không đến nổi yếu ớt như vậy, húc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404396/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.