Chương trước
Chương sau
"Anh này, anh không sao chứ, có gọi xe cứu thương không?" Lúc này nhân viên khách sạn nhanh chóng chạy tới.
Lục Hàn Đình lắc đầu: “Không cần."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Lục Hàn Đình lại trở về phòng tổng thống của khách sạn, anh đứng trước bồn rửa mặt tát nước lạnh lên mặt, hạt nước lạnh như bằng theo đường cong gương mặt trắng bệch đáng sợ của anh nhỏ xuống.
Chot tiếng chuông điện thoại vang lên, có cuộc gọi tới, là Lục Hàn Đình ấn phím nhận, giọng nói cung kính của Nghiêm
Nghiêm Kiên gọi.
Kiên nhanh chóng truyền tới: “Alo Hàn tổng, lúc nãy phu nhân đã thu xếp xong đồ đạc, bây giờ đang trên đường đến sân bay, phu nhân sắp bay đến Đế Đô rồi."
Lục Hàn Đình nghe, cái gì cũng không nói, cúp điện thoại.
Cô đi rồi. Cô đi thật rồi.
Tai của anh vẫn còn quanh quẩn giọng cô, trong phẫn nộ mang theo tiếng khóc nức nở, Lục Hàn Đình, từ giờ trở đi tôi không thích anh nữa!
Lục Hàn Đình, tôi cũng sẽ không quay về nữa!
Luc Hàn Đình, tôi ghét anh!
Hai bàn tay to Lục Hàn Đình khóa trên bồn rửa mặt, đôi mắt đỏ thẳm rũ xuống, đột nhiên bật ra tiếng cười thật thấp: "Ha ha."
Anh đã triệt để mất đi cô.
Anh về phòng, ngồi trên giường mở lọ thuốc ngủ kia, dốc hết toàn bộ thuốc ra, sau đó anh đặt từng viên từng viên vào miệng mình.
Bây giờ anh cần ngủ một giấc, chỉ cần ngủ thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.
...
Sân bay. Hạ Tịch Quản không mang theo nhiều đồ lắm, chỉ có một chiếc vali nhỏ, bên trong có rất nhiều sách về dược, Diệp Linh tới tiễn cô đi.
Diệp Linh ôm Hạ Tịch Quán: "Quán Quán, cậu đến đó nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, biết không? Đế Đô không phải Hải Thành, tớ nghe nói trên đường cái Đế Đô tùy tiện cũng gặp được một người cũng rất có thể là tài phiệt giàu có đó, cậu không chọc nổi loại người đó đâu, có chuyện gì thì gọi cho tớ, tớ sẽ nhanh chóng tìm cậu."
Hạ Tịch Quản cong môi, những lời này mặc dù không giả, nhưng mà, cô vẫn đủ quen thuộc với Đế Đô...
Hạ Tịch Quán dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ Diệp Linh: "Linh Linh, tớ biết rồi, chúng ta chỉ là tạm thời tách nhau ra thôi, chúng ta sẽ gặp nhau ở Đế Đô mà."
- Ừ!" Diệp Linh dùng sức gật đầu.
Một bên, Lục Tử Tiễn cũng đến, anh tới sớm hơn một chút, vẫn luôn đợi Hạ Tịch Quán, không biết thế nào, anh luôn có một loại dự cảm không lành, dường như sẽ xảy ra chuyện gì, khiến Hạ Tịch Quản không thể rời khỏi nơi này. Bây giờ nhìn Hạ Tịch Quán và Diệp Linh đang ôm nhau ở xa xa, Lục Tử Tiễn cảm thấy an lòng hơn đôi chút.
Lúc này Tiểu Ngũ đi tới: “Nhị thiếu, phu nhân vừa rồi gọi, nói ở sân bay Đế Đô đón anh về nhà."
Lục Tử Tiễn không có biểu cảm gì, chỉ có vẻ lãnh đạm.
Tiểu Ngũ nói tiếp: “Lúc nãy còn nhận được tin tức, bên Đế Đô rục rịch rồi, không yên nữa."
“Có ý gì?" Lục Tử Tiễn liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ.
“Nghe nói ở sân bay Đế Đô không biết lại có mấy đám người ở đâu xuất hiện, Lệ lão phu nhân, Từ Thiếu Nam đều đến đó, còn có Hạ lão đầu của Hạ gia Đế Đô, những tin này đều là nghe ngóng được, bốn phía sân bay của Đế Đô còn có mấy người đang ấn núp, tạm thời còn chưa dò hỏi ra là bên nào, những người này hình như đều đang... đợi Hạ Tịch Quán."
Tròng mắt đen thanh khiết của Lục Tử Tiễn trong trong nhảy mắt tràn ra vài phần gió lạnh, anh nhìn bóng người nhỏ mềm của Hạ Tịch Quán ở đằng xa, sao mà anh ngờ được cô gái nhỏ Hải Thành, lại chấn động đến cả nửa Đế Đô chứ.
Đám người kia cũng tụ về sân bay Để Đô, là định... cướp người?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.