Hạ Tịch Quán cho là mình sẽ vui vẻ, thế nhưng cô không hề vui chút nào, cô nhìn xung quanh biệt thự Hạ gia rộng lớn, nơi này có tháng ngày tốt đẹp nhất của cô, khi đó nơi đây còn tràn đầy ánh mặt trời sáng rỡ cùng tiếng cười nói, nhưng bây giờ lại là cảnh tang tóc vắng lặng.
Cô muốn, không có người nào là người thắng. Hạ Tịch Quán đẩy ra cửa phòng Hạ Nghiên Nghiên, nếu như có thể, cô vĩnh viễn không muốn bước chân vào đây, bởi vì Lục tiên sinh của cô từng ở đây lăn giường với Hạ Nghiên Nghiên. Chỉ cần nghĩ tới điều này, trong lòng của cô còn mơ hồ đau đớn. Song, cô phải tới, bởi vì cô muốn tìm lại y điển của mẹ. Hạ Tịch Quán mở ra ngăn kéo của Hạ Nghiên Nghiên, ở phía dưới cùng trong ngăn kéo, cô tìm được quyển y điển kia. Ngồi trên ghé, Hạ Tịch Quán lật ra trang thứ nhất của y điển, trong nháy mắt đã ươn ướt viền mắt, bởi vì cô thấy được chữ của mẹ, đây là… chữ mẹ lưu lại. Tí tách một tiếng, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, nhanh chóng nhuộm ướt trang giấy.
“Quán Quán, chạy chậm chút, cẩn thận té đấy con.”
“Quán Quán nhỏ của mẹ thật xinh đẹp, thực sự là công chúa nhỏ của mẹ.”
Vang vọng bên tai Hạ Tịch Quán là âm thanh từ cõi xưa, mẹ ôm cô, cô ở trong lòng ngực vừa thơm vừa mềm của mẹ, tùy ý lăn lộn, thoả thích vui cười. Hạ Tịch Quán cầm quyền y điển, ôm ở trong ngực của mình, cô cúi đầu, ở bên người mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404142/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.