“Quán Quán, tôi mang thím Lâm đi rồi, tôi ở Đế Đô chờ cô.”
Nói xong, Tô Hi xoay người rời đi.
Anh ta ở Đề Đô đợi cô? Anh ta chính là một trong tứ đại hào môn ở Hải Thành, vậy mà anh ta lại ở Đề Đô đợi cô? Lại là Đề Đô. Tựa hồ rất nhiều người đều ở Đề Đô chờ cô, nơi đó dường như có vật gì cứ luôn gọi cô về. Ngay từ đầu Hạ Tịch Quán đã có cảm giác này, hiện tại Tô Hi lại khơi gợi lên làm cho loại cảm giác này càng thêm rõ ràng mãnh liệt hơn. Hạ Tịch Quán nghiêng người, nhìn bóng lưng rời đi của Tô Hi, mưa lốp bốp rơi, toàn thân áo đen làm anh ta có vẻ đặc biệt tuần dật thanh bần, giọt mưa từ mặt dù đổ xuống, dĩ nhiên cũng không bắn tới người anh, lại càng thêm toát lên mấy phần thần bí.
Tô Hi này rốt cuộc là người nào? Anh ta hoàn toàn nghe lệnh của mẹ cô? Hạ Tịch Quán biết mẹ rất thích Tô Hi, khi đó mẹ luôn là một tay năm cô, một tay nắm Tô Hi, mấy năm đấy Tô Hi luôn là tự tay mẹ dẫn ra ngoài.
Cô dường như bỏ quên thứ gì. Hạ Tịch Quán chìm trong suy nghĩ, không chú ý tới phía trước khu mộ lặng lặng đậu một chiếc Limo sang trọng, Lục Hàn Đình tới. Lục Hàn Đình ngồi ghế sau, anh đã xuất viện, ngày hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng đeo caravat, bên ngoài mặc áo ghi lê, bên ngoài choàng áo khoác đen, anh mới từ hội nghị cấp cao của công ty qua, cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404143/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.