Chương trước
Chương sau
Có ý gì? Hạ Nghiên Nghiên không rõ, mù mịt.
Vừa rồi Hạ Tịch Quán chỉ là đang gạt cô ta? Không có video giám sát, Lý Ngọc Lan cũng không bán đứng cô ta, chứng cớ gì cũng không có, chẳng qua là chính cô tự thú tội, cô ta đã thú tội hét tất cả! Lúc này cửa lớn khu biệt thự “rằm”
một tiếng bị đá văng, cảnh sát toàn bộ vọt vào, trong lúc hỗn loạn ánh mắt Hạ Tịch Quán lạnh lùng nhìn Hạ Nghiên Nghiên: “Lý Ngọc Lan là một người mẹ tốt, lúc bà ta bị cũng chỉ nói hết thảy đều do bà ta làm, không hề liên quan đến mày, bà ta nhận hết thảy tội danh, muốn bảo vệ mày.
Toàn thân Hạ Nghiên Nghiên run rầy, một cơn lửa giận sắp thiêu rụi cô ta: “Hạ Tịch Quán, tao liều mạng với mày, tao muốn giết mày!”
Hạ Nghiên Nghiên xông đến.
Nhưng rất nhanh cô ta bị cảnh sát đè xuống đất, còng tay lạnh như băng khóa vào trên cổ tay cô ta, cô ta vẫn còn đang giãy dụa, ánh mắt gắt gao nhìn Hạ Tịch Quán, có không cam lòng, tức giận, điên cuồng.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Hạ Tịch Quán đã chết rất nhiều lần rồi.
“Nghiên Nghiên!”
Lúc này Hạ Chắn Quốc đã đi tới.
Hạ Chấn Quốc đứng cạnh Hạ Tịch Quán, không thể tin nhìn Hạ Nghiên Nghiên, đến giờ ông ta vẫn chưa thể ngờ được cô con gái ông ta thương yêu rồi nhiều năm như vậy, đập số tiền lớn đào tạo thành đệ nhất danh viện Hải Thành, vậy mà là mội kẻ giết người tâm lý vặn vẹo Khi đó nó mới bao lớn chứ, chỉ cần nghĩ như vậy, Hạ Chấn Quốc cảm thấy sợ run.
Hạ Tịch Quán đứng nghiêm ở đó, đôi mắt cô vẫn kiên định, thong dong, dũng cảm hệt như lúc mới vừa trở về từ Hải Thành, chỉ là bây giờ đã nhiều hơn một phần sầu não, cô từ trên cao nhìn xuống Hạ Nghiên Nghiên: “Hạ Nghiên Nghiên, tao hiểu rất rõ mày, mày chẳng yêu ai cả, chỉ yêu bản thân, biết được Lý Ngọc Lan bị bắt, kỳ thực mày đã luống cuống, đầu mày chỉ nghĩ đại khái chính là Lý Ngọc Lan đã khai mày ra, nhưng Lý Ngọc Lan là mẹ mày đấy, mày có yêu mẹ mày sao, không có, mày một lòng chỉ muốn leo lên, tham mộ hư vinh, muốn bước lên danh lợi, Hạ Chấn Quốc Lý Ngọc Lan hiện tại không thể cho mày bát kì trợ lực gì nữa, đối với mày mà nói đã sớm không còn giá trị, mày đã chán ghét bọn họ, thống hận xuất thân của chính mình.

“Hạ Nghiên Nghiên, mày thua cho chính mày!”
Viền mắt Hạ Nghiên Nghiên đỏ ngầu, rất nhanh cô ta nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt lớn nhỏ lập bập rơi xuống, nước mắt của cô ta là tuyệt vọng, thống khỏ, giãy giụa, không cam lòng, còn có một chút hối hận cùng hỗ thẹn!.
“Hạ Tịch Quán, tao thua, thế nhưng, mày thắng sao, mày nên ở phòng của tao lắp máy quay, như vậy mày có thể chứng kiến cảnh tao và Lục Hàn Đình lăn lộn trên giường, ha ha ha.

Cảnh sát mang Hạ Nghiên Nghiên bị đè đứng lên, đưa đi, lúc Hạ Nghiên Nghiên quay đầu còn nhìn Hạ Tịch Quán cười ha ha, trước khi thua cô ta còn có thể khiến Hạ Tịch Quán buồn nôn, cô ta cũng cảm thấy rất đáng giá rồi, Hạ Tịch Quán cũng vĩnh viễn đừng muốn biết cô ta cầm đi ngọc bội của cô, cô ta sẽ không biết cô và Lục Hàn Đình trong lúc đó đã bỏ lỡ thứ gì.
Hạ Nghiên Nghiên bị đưa đi, tắt cả mọi người rời khỏi, toàn bộ biệt thự Hạ gia đột nhiên trở nên trống rỗng, quạnh quẽ lạ thường.
Hạ Chắn Quốc ngồi đờ ra trên ghế sofa trong phòng khách, dường như ông lại mọc thêm rất nhiều tóc bạc, Lý Ngọc Lan Hạ Nghiên Nghiên là vợ con của ông ta, chỉ một giây thôi mà mái ấm này đã sụp đỏ.
Hạ Chấn Quốc suy nghĩ một chút liền lệ rơi đầy mặt, ông ta nghĩ lại tại sao mình lại sống thành thế này, người bên cạnh ông đều là loại người gì chứ, đều là thứ tồi tệ như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.