Có ý gì? Hạ Nghiên Nghiên không rõ, mù mịt.
Vừa rồi Hạ Tịch Quán chỉ là đang gạt cô ta? Không có video giám sát, Lý Ngọc Lan cũng không bán đứng cô ta, chứng cớ gì cũng không có, chẳng qua là chính cô tự thú tội, cô ta đã thú tội hét tất cả! Lúc này cửa lớn khu biệt thự “rằm”
một tiếng bị đá văng, cảnh sát toàn bộ vọt vào, trong lúc hỗn loạn ánh mắt Hạ Tịch Quán lạnh lùng nhìn Hạ Nghiên Nghiên: “Lý Ngọc Lan là một người mẹ tốt, lúc bà ta bị cũng chỉ nói hết thảy đều do bà ta làm, không hề liên quan đến mày, bà ta nhận hết thảy tội danh, muốn bảo vệ mày.
Toàn thân Hạ Nghiên Nghiên run rầy, một cơn lửa giận sắp thiêu rụi cô ta: “Hạ Tịch Quán, tao liều mạng với mày, tao muốn giết mày!”
Hạ Nghiên Nghiên xông đến.
Nhưng rất nhanh cô ta bị cảnh sát đè xuống đất, còng tay lạnh như băng khóa vào trên cổ tay cô ta, cô ta vẫn còn đang giãy dụa, ánh mắt gắt gao nhìn Hạ Tịch Quán, có không cam lòng, tức giận, điên cuồng.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Hạ Tịch Quán đã chết rất nhiều lần rồi.
“Nghiên Nghiên!”
Lúc này Hạ Chắn Quốc đã đi tới.
Hạ Chấn Quốc đứng cạnh Hạ Tịch Quán, không thể tin nhìn Hạ Nghiên Nghiên, đến giờ ông ta vẫn chưa thể ngờ được cô con gái ông ta thương yêu rồi nhiều năm như vậy, đập số tiền lớn đào tạo thành đệ nhất danh viện Hải Thành, vậy mà là mội kẻ giết người tâm lý vặn vẹo Khi đó nó mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404141/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.