Lục Lưu nghe xong nhất thời gương mặt hiện đầy ý cười, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo tinh tế mềm mại của nàng, thoáng cúi đầu, môi chạm nhẹ vào cái trán trơn bóng. hắn nói: “Bản vương lớn hơn nàng vài tuổi, không ngờ bị một tiểu nha đầu như nàng nhìn thấu.” hắn cúi người, nhìn vào đôi mắt to đen láy của tiểu cô nương, cảm thấy cái người trong lồng ngực này, sao mà xinh đẹp đến thế.
Mặt Giang Diệu cũng có chút đỏ, có điều bây giờ nhìn thấy hắn không tức giận nữa, đúng là thở phào nhẹ nhõm. Nàng cười nhìn hắn, nói: “Có một số việc, không liên quan đến tuổi tác. Vương gia từng trải nhiều hơn ta, nhưng có nhiều phương diện, có lẽ không bằng tiểu nha đầu này đâu.” Cái này cũng giống như trẻ con và người lớn, không phải chuyện gì cũng có thể tính như nhau, có điều nàng cũng thừa nhận, điều nàng có thể khoe khoang trước mặt Lục Lưu cực ít, điểm biết người biết ta thế này nàng vẫn tự hiểu.
Lục Lưu là người biết nghe lời phải, sau đó tự mình cầm áo choàng rơi trên mặt đất lên, mặc vào cho nàng. hắn cúi đầu buộc dây áo choàng giúp nàng, lại nhìn thấy xiêm y chỗ ngực của nàng bị hắn vò đến lộn xộn, nên lại giúp nàng sửa sang lại lần nữa. Có điều lúc này Lục Lưu đúng là không cố ý chiếm tiện nghi, Giang Diệu cũng không làm ra vẻ, mặc kệ hắn làm hộ nàng. Chờ tất cả đều ổn thỏa hết rồi, thìchút nhạc đệm vừa rồi xem như không từng xảy ra.
Giang Diệu một lần nữa cầm khế nhà khế đất nhét vào trong ngực của hắn, nói: “Nếu chàng không chịu nhận, lần tới ta sẽ không gặp chàng nữa. Vì chuyện này, mẫu thân ta luôn trách ta.”
Về phần của Kiều thị, xác thực Lục Lưu không nghĩ tới. hắn nhìn đôi mắt long lanh của tiểu cô nương hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-the-tu-bao-boi/2583150/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.