Bởi vì hành động hiệp nghĩa của Đường anh, Kiều thị rất tán đồng khuê nữ cùng nàng ấy lui tới. Ngày Giang Diệu cập kê cũng sắp đến, Kiều thị chủ động thay khuê nữ mời Đường anh. Nhìn thấy mẫu thân nhà mình thích Đường anh như vậy, Giang Diệu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Đời trước mới đầu mẫu thân nàng cũng rất thích nàng dâu Đường anh này, chỉ là sau đó bởi vì tính tình của Đường anh quá mức hoạt bát, thường xuyên cùng Tam ca nàng vui cười đùa giỡn, hai người tuy rằng là một đôi hoan hỉ oan gia, nhưng Kiều thị tóm lại vẫn hy vọng đứa con trai hoạt bát tinh nghịch của bà khi thành thân có thể thành thục ổn trọng một chút, mà không phải để y cưới một người bạn chơi cùng, cùng y giở thêm trò nghịch ngợm. Làm mẹ chồng, dù có khai sáng đến mức nào, đối với con dâu khó tránh khỏi có chút khắc nghiệt, huống chi là loại nhà cao cửa rộng như Trấn Quốc Công phủ, cứ cho là mình thích, cũng không chịu nổi bên ngoài người ta cứ nói ra nói vào.
Nhưng nếu không phải xem nàng ấy như con dâu, đương nhiên yêu cầu của Kiều thị đối với Đường anhcũng sẽ không cao như vậy, cho nên thấy Đường anh hoạt bát đáng yêu, Kiều thị lại cảm thấy đứa nhỏnày thật tình, yên tâm cho khuê nữ kết giao.
Thậm chí ngay cả việc hôn nhân của Đường anh, Kiều thị tất nhiên cũng chú ý quan tâm.
Chỉ là nhị thẩm thẩm Phùng thị của Giang Diệu lại có chút không thích việc Kiều thị mai mối giúp đỡ người ngoài.
Trong ba đứa con trai của Phùng thị, đứa lớn nhất là Giang Thừa Khâm và Giang Thừa Ngọc, việc hôn nhân đã có tin tức, hôm Tết có cùng cha mẹ đối phương nói chuyện, cũng coi như đã thông qua bát tự, chỉ còn đợi ngày đến cửa cầu hôn. Cha mẹ người ta cũng đã gật đầu, tới cửa cầu hôn bất quá cũng chỉ là làm cho có lệ thôi, vì thế Phùng thị ăn tết hồ hởi đắc ý, cực kì vui vẻ.
hiện nay đứa con trai vừa tròn mười sáu tuổi của bà ta là Giang Thừa Cẩm cũng đã định được mối lương duyên tốt, đối phương con gái út dòng chính thất của Vĩnh Ninh hầu phủ, bộ dạng xinh đẹp như hoa, lại tri thư đạt lý, trong giới quý nữ của Vọng Thành này cũng có chút tên tuổi. Tiểu thư với loại gia thế như thế này Phùng thị thực vừa lòng, đối phương lại cũng thực nhiệt tình, nói khuê nữ đã mười lăm, hy vọng có thể sớm chút thành thân, càng làm Phùng thị cười đến không khép miệng được, còn hùng hồn tuyên bố việc hôn nhân của đứa con trai nhỏ nhất của bà, sợ sẽ làm trước hai người anh cả.
Kiều thị lại biết tính tình của phu nhân Vĩnh Ninh hầu, là một người mắt cao hơn đầu, bằng không cũng sẽ không đem khuê nữ giữ đến mười lăm tuổi thế này, lại đột nhiên đồng ý gả sảng khoái như vậy, tất nhiên là có kỳ quặc, nào biết Phùng thị nghe xong, lại cảm thấy Kiều thị ghen tị với ba đứa con trai của bà vì đứa nào cũng định được mối nhân duyên tốt, ba đứa con dâu ai ai cũng có liên hệ họ hàng với hoàng gia nên gay gắt cãi lại.
Sau đó Kiệu thị không hề nhúng tay việc này nữa, trong lúc Phùng thị đang đắc ý dào dạt, mới nghe người ta nói, đích tiểu thư con gái của Vĩnh Ninh hầu phủ đã bỏ trốn cùng một gã thư sinh nghèo kiết hủ lậu, hơn nữa còn mang thai trước. Điều đó làm cho Phùng thị tức giận đến mặt mũi trắng bệch —— Trách không được Vĩnh Ninh hầu phu nhân kia lại nhiệt tình đến vậy, thì ra là muốn để con trai bà cưới trâu được cả nghé con!
Lúc trước việc hôn nhân này, Phùng thị đã thông báo với tất cả những người bà quen biết, lần này bị xấu mặt, làm Phùng thị gần một tháng cũng không dám đi ra ngoài giao tế, chạy đến khóc sướt mướt nhận lỗi ở trước mặt Kiều thị một phen, còn mở miệng hy vọng Kiều thị có thể giúp con trai bà ta tìm một mối hôn nhân tốt. Tuy rằng Kiều thị không thích tính cách trở mặt nhanh như lật tay của Phùng thị, nhưng dù sao cũng là chị em dâu, bình thường chất nhi Giang Thừa Cẩm đối với bà cũng cung kính hiếu thuận, đành miễn cưỡng đồng ý.
Sau lễ cập kê của Giang Diệu chính là ngày đại hỉ của Trưởng công chúa.
Mà lễ xuất giá của Trưởng công chúa là trường hợp quan trọng đầu tiên sau khi Giang Diệu cập kê được tham dự, đương nhiên là không thể qua loa sơ sài.
Buổi tối trước hôm đó, Bảo Cân Bảo Lục liền cân nhắc một phen, ngày mai nên trang điểm cho tiểu thư nhà mình như thế nào. Ngày kế cọ xát cả buổi, đem Giang Diệu trang điểm ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, hai cô gái mới xem như vừa lòng. Chỉ là sau khi cập kê, Giang Diệu cũng không cần chải kiểu tóc song nha kế, mà chải kiểu tóc cô nương chưa lấy chồng, nhìn tăng thêm vài phần quyến rũ, bớt hẳn vẻ ngây ngô non nớt.
Giang Diệu chuyến này cũng không phải đến thẳng Tiết phủ để uống rượu mừng, mà là đến hoàng cung cùng Trưởng công chúa sắp xuất giá đợi đội ngũ đón dâu của Tiết gia đến đón Trưởng công chúa, mới đi theo đến Tiết phủ. hiện tại Giang Diệu xuất phát sớm hơn những người khác một chút.
Đợi khi Giang Diệu đến Ngọc Minh Cung của Trưởng công chúa, đã nhìn thấy các cung nữ đang giúp Trưởng công chúa mặc giá y.
Trưởng công chúa dùng sức hít sâu một hơi, trong miệng nói: “Nghẹn chết bổn cung.”
Hoàng gia công chúa xuất giá, thì phô trương rình rang không cần phải nói, giá y tất nhiên cũng cực kì tinh xảo hoa mỹ, chỉ là hiện nay Trưởng công chúa lại càng không dễ chịu, bởi những cung nữ đangtrang điểm, mặc giá y cho nàng đang cố thắt ngực của nàng cho gọn lại, nhìn gương mặt chịu tội của Trưởng công chúa, Giang Diệu nhịn không được mím môi cười.
Trưởng công chúa nhìn thấy, mới trừng mắt liếc Giang Diệu, nói: “Diệu Diệu ngươi còn cười ta à.”
Có thể không cười được sao? Lúc trước Trưởng công chúa lười đến thử áo cưới, nên chỗ bầu ngực hơi nhỏ một chút giờ chỉ có thể chịu đựng. Chẳng qua —— Giang Diệu rất ít thấy Trưởng công chúa ăn diện lộng lẫy, nàng gần như chỉ thích mặc những chiếc váy rộng rãi tiện lợi, lúc này nhìn nàng bó ngực, mới phát hiện công chúa không chỉ cao gầy thon thả, dáng người yểu điệu, trước ngực căng tròn, vòng eo tinh tế mềm dẻo, bụng chẳng những bằng phẳng không một chút mỡ thừa, chỗ rốn có hai đường vân dọc theo hai bên sườn như chiếc áo khoác nhỏ.
Nhìn quá chăm chú, nên Giang Diệu không phát hiện Trưởng công chúa đã đến gần, đợi khi nàng bị véo mạnh vào nơi mềm mại nhất, mới thẹn thùng kinh hô: “Trưởng công chúa!”
Trưởng công chúa cười cười, nói: “Ngươi cũng đâu có nhỏ, không cần nhìn chằm chằm ta làm gì.”
Giang Diệu quả thực sắp mắc cỡ chết được, tuy nói mấy tháng nay trưởng thành không ít nhưng nói ra lại là một chuyện khác. Nàng nhìn thấy các cung nữ chung quanh cũng che miệng cười, vội nói: “Trưởng công chúa mau trang điểm nhanh đi."
Người sắp gả là Trưởng công chúa, nhưng chính bản thân nàng ấy cũng không nôn nóng. Trưởng công chúa ôm hai cánh tay, sau đó sờ sờ cái bụng của mình, nói: “Cũng muốn?”
Biết nàng ấy ám chỉ cái gì, Giang Diệu thành thật gật gật đầu. cô nương gia mềm mại dịu dàng cũng tốt, nhưng dáng người của Trưởng công chúa không chỉ có nét yểu điệu thướt tha của cô nương gia, nhưng lại không mỏng manh như cành liễu đón gió, có vẻ khỏe mạnh lại có tinh thần phấn chấn, nàng đương nhiên cũng muốn.
Đối diện với đôi mắt to long lanh của tiểu cô nương trước mặt, Trưởng công chúa đem mấy bộ động tác mình tập mỗi buổi sáng và tối nói với nàng xong rồi mới nói: “Nhớ kỹ chưa?”
Trí nhớ Giang Diệu xưa nay rất tốt, cười khanh khách gật đầu nói: “Nhớ kỹ.”
Giang Diệu ở trong điện đợi trong chốc lát, Vệ Bảo Linh liền vào. Từ ngày xảy ra chuyện ở Tây Sơn, Giang Diệu và Vệ Bảo Linh cũng không gặp lại nhau, thỉnh thoảng cũng có một vài buổi yến hội do các quý nữ khác tổ chức, phần lớn đều có mời Vệ Bảo Linh, nhưng từ khi đính thân với Phùng Ngọc Tuyền nàng ta lại cực ít ra cửa. Lúc này, Giang Diệu thoáng ngẩng đầu, thấy Vệ Bảo Linh ăn mặc không tinh xảo tỉ mỉ giống ngày thường, gương mặt gầy guộc xác xơ làm cho đôi mắt vừa to vừa tròn, trong đôi mắt lại rưng rưng ngấn lệ, dáng vẻ nhu nhược đáng thương.
Giang Diệu theo bản năng nhăn mày lại. Bộ dáng thế này nếu ở ngày thường cũng tạm đi, nhưng hôm nay là ngày Trưởng công chúa xuất giá, bày ra vẻ mặt này không khỏi có chút quá đáng.
Giang Diệu quay sang nhìn Trưởng công chúa nói: “Trưởng công chúa, lúc mới đến đây, ta thấy mẫu đơn ngoài vườn nở rất đẹp, ta có thể đi ra ngoài ngắm thử không ?”
Bởi vì trang điểm cần tốn một khoảng thời gian, Trưởng công chúa lại biết quan hệ giữa Giang Diệu và Vệ Bảo Linh không được tốt, liền cười gật đầu: “Được, ngươi đi đi. Đừng đi xa quá.”
“…… Vâng.” Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới bước ra khỏi Ngọc Minh cung.
Vệ Bảo Linh nhìn vị biểu tỷ xưa nay luôn yêu thương mình, nay lại thân thiện với người khác như thế, còn với mình thì lại lãnh đạm, liền có chút ấm ức rũ mắt xuống.
Giang Diệu ra cửa xem hoa chẳng qua chỉ là cái cớ, hôm nay Vệ Bảo Linh tới tìm Trưởng công chúa, có lẽ không đơn giản là đến tiễn nàng ấy xuất giá, mà là muốn nằm chặt cơ hội này hy vọng có thể làm Cảnh Huệ Đế hồi tâm chuyển ý. Nhưng nếu Vệ Bảo Linh phải đến tìm Trưởng công chúa, sợ là ở chỗ Cảnh Huệ đế không kiếm được lợi thế. Cũng đúng thôi, thánh chỉ tứ hôn đâu phải là trò đùa, nếu Cảnh Huệ Đế đem ý chỉ thu hồi, sau đó lại đem Vệ Bảo Linh nạp vào hậu cung, sợ là trong triều đình cũng sẽcó phê bình.
Giang Diệu cúi đầu nhìn vườn hoa nở rộ nghĩ, có chút xuất thần, nhưng khi gọi Bảo Cân mấy lần khônghề có động tĩnh, lúc này trong lòng mới “Lộp bộp” một tiếng. Nàng xoay người sang chỗ khác, nhìn nam tử cao to vững chắc đứng trước mặt, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bất mãn oán giận nói: “Sao không lên tiếng báo trước thế?” Hơn nữa, hai nha hoàn của nàng cũng không biết đã đi chỗ nào rồi.
Lục Lưu cách nàng không đến năm bước, nhìn nàng lẳng lặng đứng trước bụi hoa, bởi vì hôm nay tham dự hỉ yến, nàng mặc trên người chiếc váy màu hồng anh đào xinh đẹp uyển chuyển nhẹ nhàng như gợn són, cổ áo và tay áo thêu lá sen, trước ngực cũng thêu hình nhụy mẫu đơn.
Nhìn búi tóc của nàng hôm nay, Lục Lưu mới giật mình. Từ khi nàng cập kê đến giờ, hắn mới gặp nàng lần này.
Lúc trước, hắn đương nhiên vẫn có ý định với nàng, nhưng mỗi lần thấy nàng búi tóc kiểu bé gái, khi ôm vào lòng, thân thể nhỏ bé ngây ngô, làm hắn cứ luôn cảm thấy nàng vẫn là một hài tử.
hiện tại……
Lục Lưu thoáng rũ mắt, liếc mắt nhìn sang bờ mông cong được chiếc váy bao quanh của tiểu cô nương, không kiềm được bước lên đem người kéo vào lòng, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng.
Giang Diệu hốt hoảng, hiện tại họ đang ở trong vườn hoa!
Nàng vội nói: “Lục Lưu, chàng mau buông ta ra!” Thấy hắn không buông, vội vã dùng chân giẫm lên chân hắn, nhưng lại không dám giẫm mạnh.
Lục Lưu chỉ muốn ôm nhẹ nàng, thật ra cũng không có làm gì khác, trong miệng nói thật khẽ: “Ta chỉ muốn ôm nàng một chút, không cho thật à, hửm?”
Nàng tin. Cũng tin tưởng vào năng lực của Lục Lưu, sẽ không hại thanh danh của nàng bị hao tổn. Hơn nữa, nàng cũng rất nhớ hắn. Hôm lễ cập kê, nàng biết hắn tới, chỉ là không có cơ hội gặp hắn. hiện giờ nàng ăn mặc xinh đẹp, tóc búi kiểu thiếu nữ chưa gả xuất hiện ở trước mặt hắn, làm sao có chuyện không muốn nhìn thấy vẻ kinh ngạc tán thưởng trong mắt hắn?
Khóe miệng nàng cong cong, nhưng đợi đến khi nàng cảm thấy bàn tay to đang đặt trên lưng nàng thoáng dời xuống đặt ở nơi nào đó bên dưới thắt lưng, mặt vụt đỏ.
Nam nhân này, thật sự là háo sắc không sợ trời không sợ đất mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]