Lục Hành Chu có khuôn mặt tuấn lãng, thái độ ôn hòa, nhưng Giang Diệu vẫn xuất phát từ bản năng luôn chán ghét y. Nàng thoáng ngước mắt lên, thấy Lục Lưu đứng ở đằng kia, lúc này mới thoải mái hơn một chút, chậm rãi đi tới. Kỳ thực nàng cũng hiểu rõ, nếu sau này nàng đã gả cho Lục Lưu, không thể không xuất hiện chung với Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu rõ ràng cảm giác được Giang Diệu coi thường mình. Nhưng trước giờ tính tình y rất tốt, tất nhiên không hề tức giận, nhưng trong đầu vẫn tồn tại nghi ngờ, không biết mình đã đắc tội nàng lúc nào.
Lại nghe Lục Linh Lung ở bên cạnh bất mãn liếc mắt nhìn bóng lưng Giang Diệu đang đi qua, quay về Mạnh thị nói: “Mẫu thân, người nhìn kìa. Còn chưa vào cửa mà đã bày ra sắc mặt như vậy, nếu sau này đã thành thân rồi, chúng ta còn không bị nàng ta bắt nạt đến chết.”
Hiển nhiên Lục Linh Lung không đem lời nói lúc trước của Mạnh thị để ở trong lòng. Mỗi lần nàng ta nhìn thấy Giang Diệu, là cứ như bị một ngàn một vạn con kiến bò khắp người nên nhìn nàng luôn khôngthuận mắt. Chỉ vì khi còn bé nàng ta từng có quan hệ không tốt với Giang Diệu. Lục Linh Lung bĩu môi, hướng về phía ca ca mình nãy giờ đang trầm mặc nói: “Nếu như khi còn bé ca ca và Giang Diệu khôngxa lánh nhau, có lẽ người định thân với Giang Diệu lúc này, có lẽ chính là ca ca rồi.”
Câu nói như thế này sao có thể nói lung tung được?
Lục Hành Chu đã mười tám, Mạnh thị đã sớm an bài việc thành thân cho y. Chỉ là Mạnh thị mắt cao hơn đầu, thứ nữ người ta dù có ưu tú giàu có thế nào đi nữa, cũng không lọt nổi mắt xanh của bà, bởi vì chọn tới chọn lui, thế nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-the-tu-bao-boi/2583148/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.