Chương trước
Chương sau
Sau khi Lâm Quân gặp được Hạ Linh xong, cảm giác bối rối trong lòng anh cũng được ổn định lại một chút, nhưng mà anh vẫn cảm thấy sốt ruột. Dù sao thì chuyện của Lê Nhật Linh cũng không đơn giản như vậy.
Chỉ một ngày không gặp được cô thôi, ngày đó anh vẫn còn chưa yên tâm được “Đừng suy nghĩ nhiều. Có Hạ Linh hỗ trợ rồi, dù sao cũng tốt hơn là chúng ta cứ mù quáng tìm khắp nơi”
“Tôi biết, nhưng mà tôi không thể nào yên tâm được, cô ấy không ở cạnh tôi, tôi sẽ luôn suy diễn linh tinh” Lâm Quân bực bội dập tắt điếu thuốc lá trong tay mình.
Hà Dĩ Phong cũng hiếu được tâm trạng của anh, anh ta gật đầu, vô vai Lâm Quân: “Tôi hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng mà cậu cứ nhìn điện thoại như thế thôi thì cũng vô dụng, giống như bây giờ Lê Minh Nguyệt không có ở bên cạnh, tôi vẫn sống tốt đấy thôi. Loại sinh vật như phụ nữ ấy à..
“Khụ!” Không để Hà Dĩ Phong nói dứt lời, Lâm Quân đã nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cầm lấy điện thoại trên bàn lên lắc lắc trước mặt Hà Dĩ Phong, nói: “Thứ nhất, đây là điện thoại di động của cậu, thứ hai, Lê Minh Nguyệt đang gọi điện thoại cho cậu đấy”
“À, ra là vậy à” Hà Dĩ Phong suy tư một lát rồi gật đầu, một tay lấy lại điện thoại của mình trong tay Lâm Quân, rồi cười tủm tỉm đi ra ngoài ban công Gân xanh trên trán Lâm Quân nổi lên, cái thằng nhóc trọng sắc khinh bạn Hà Dĩ Phong này!
Thế mà còn không biết xấu hổ nói với anh rằng loại sinh vật như phụ nữ?
“Hình như Lê Minh Nguyệt gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn”
“Sao rồi?”
“Hình như là bị xe điện sượt qua một oái thôi, không phải là chuyện gì nghiêm trọng cả” Hà Dĩ Phong phẩy phẩy tay, với một người như Lê Minh Nguyệt, còn có thể cầm điện thoại lên để gọi điện thông báo thì có nghĩa là cô ấy đã không sao rồi.
“Vậy là tốt rồi. Chỉ có là bây giờ cậu ở đây cũng chẳng có ích gì, không bằng cậu về thành phố Hà Nội với Lê Minh Nguyệt đi”
Lâm Quân nghĩ nghĩ một lát rồi mở miệng nói, dù sao thì chuyện Lê Nhật Linh mất tích chưa tìm ra được, cũng không cần anh ta làm gì nhiều cả Hà Dĩ Phong lại lắc đầu, anh ta biết là bây giờ Lâm Quân đang đứng ở ranh giới cuối cùng của bản thân rồi, có thể phát điên bất cứ lúc nào.
Nếu như anh ta không ở cạnh ban mình vào lúc này thì chỉ cần có điều gì đó tác động nhẹ vào Lâm Quân thôi cũng có thế xảy ra chuyện không thế lường trước được hậu quả.
“Điện thoại di động của cậu lại có chuông kìa” Lâm Quân giật giật khóe miệng, nhìn về phía Hà Dĩ Phong, không biết hai vợ chồng trẻ này có chuyện gì mà nói mãi không hết như thế, lại còn suốt ngày khoe tình cảm mặn nồng trước mặt mình “Không phải của tôi, của cậu đấy”
Sao lại là của tôi được?” Lâm Quân nghỉ ngờ nhìn thoáng qua cái điện thoại trên bà, quả nhiên là màn hình điện thoại của anh đang sáng lên.
Lâm Quân bước nhanh tới, không ngơ trên tàn hình điện thoại lại đang hiển thị mấy chữ “Bà Lê Nhật Linh gọi điện thoại cho anh sao?
Chỉ sợ là không phải cô! Trong lòng Lâm Quân đột nhiên dâng lên dự cảm không lành, anh vội vàng nhận điện thoại.
Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam âm trầm: “Lâm Quân”
“Là tôi, anh làm gì Nhật Linh rồi?” Lâm Quân siết chặt nắm đấm, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, người này chắc chắn là người lần trước đã gọi cho anh để mang Lê Nhật Linh rời khỏi nước Pháp.
Lần trước là cảnh cáo, như vậy lần này.. Hàm ý của cú điện thoại này, không cần nói cũng biết “Tôi bảo anh dẫn cô ta rời khỏi nước Pháp, tại sao anh vẫn không nghe? Anh không để tôi vào mắt sao? Hay là cố tình muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi?”
“Rốt cuộc anh là ai? Trước tiên thả Nhật Linh ra đã!” Lâm Quân khó chịu gầm nhẹ.
Nếu như mục đích của anh ta là để anh phải vì Lê Nhật Linh mà bối rối, thì hiển nhiên là anh ta đã thành công rồi “Cậu tỉnh táo lại chút đi” Hà Dĩ Phong không khỏi nhỏ giọng khuyên can Điện thoại của Lê Nhật Linh đang ở chỗ người đàn ông này, như vậy rõ ràng là Lê Nhật Linh cũng đang trong tay anh ta.
Bây giờ xem ra anh ta còn chưa làm gì Lê Nhật Linh, dù sao thì anh ta vẫn gọi điện thoại cho.
Lâm Quân, thì có nghĩa là Lê Nhật Linh vẫn an toàn.
Nếu như Lâm Quân không khống chế được tâm trạng của mình mà đắc tội người nào đó, thì sẽ nguy hiểm cho Lê Nhật Linh.
Lâm Quân đương nhiên cũng hiểu điều này.
Anh hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm, gật đầu với Hà Dĩ Phong, ra hiệu cho anh ta rằng anh vẫn ổn.
Lúc này Hà Dĩ Phong mới yên lòng được một chút, nhưng vẫn còn lo lắng nhìn Lâm Quân.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trong là bây giờ vợ anh đang ở trong tay tôi”
“Thả Lê Nhật Linh ra, anh muốn cái gì tôi cũng có thể đáp ứng anh” Lâm Quân cảm thấy mình hành động như một thẳng điên vậy, anh chỉ muốn được gặp Lê Nhật Linh, những chuyện khác không quan trọng.
“Tôi đã cho anh cơ hội rời khỏi nước Pháp rồi, nhưng anh lại không nghe” Người đàn ông cười u ám, giọng nói khiến người khác hơi sợ hãi, khiến người ta không rét mà run.
“Tôi cảnh cáo anh, không được làm gì Lê Nhật Linh” Lâm Quân cắn răng, gần như muốn chém người đàn ông ở đầu dây bên kia ra thành trăm mảnh “Anh dựa vào đâu đế uy hiếp tôi? Đến tôi là ai anh còn chẳng biết. “Chuyện tôi muốn làm, thì không có gì là không được. Nếu như Nhật Linh chỉ thiếu một sợi lông tơ thôi, thì anh cũng phải trả cái giá thật đắt”
Lâm Quân lạnh nhạt mở miệng, giọng điệu kiên định, khiến cho Hà Dĩ Phong cũng không thể không run rẩy.
Đúng vậy, đây là Lâm Quân, là thiên tài Lâm Quân, một Lâm Quân bá đạo tự tin và mạnh mẽ, hình như Lâm Quân đã trở lại rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.