Chương trước
Chương sau
“Đúng rồi Hạ Linh” Hà Dĩ Phong nhìn thấy Hạ Linh đã nghe Lâm Quân miêu tả xong dáng người, chiều cao và một số điểm đặc biệt xong rồi đột nhiên chen miệng hỏi.
“Sao vậy?”
“Công ty của ba em ở nước Pháp là cái nào thế?” Hà Dĩ Phong thuận miệng hỏi một câu.
Anh ta và Hạ Linh quen biết nhau ở thành phố Hà Nội, lúc đó Hạ Linh chỉ là một cô nữ sinh vừa mới chuyển trường tới mà thôi, xinh đẹp ngây thơ.
Ở cái tuổi đó, đương nhiên là bọn con trai sẽ không hiểu được vẻ đẹp tâm hồn nghĩa là gì, chỉ cần thấy một bạn nữ nào đó có vẻ xinh xắn là muốn tới gần làm quen, làm quen xong rồi thì mới có những chuyện phía sau.
Chính là bởi vì như thế, cho nên Hà Dĩ Phong cũng chưa từng hỏi thăm về gia đình của Hạ Linh cùng với công ty của nhà cô ấy, chỉ biết là ba của cô ấy mở một công ty ở Pháp, lúc đó không biết lý do vì sao mà ông ấy lại đưa Hạ Linh về thành phố Hà Nội. Còn cái công ty kia, rốt cuộc là nó kinh doanh về cái gì, từ trước đến nay Hà Dĩ Phong cũng chẳng để ở trong lòng.
“Linh Xuân” Hạ Linh khuấy tách cà phê trên tay, miễn cưỡng đáp lại, không hiểu vì sao tự nhiên Hà Dĩ Phong lại hỏi về vấn đề này.
“Lê Hạ?”
“Đúng” Hạ Linh gật đầu, ở nước Pháp, tất cả mọi người đều gọi bằng tên viết tắt là LX, chẳng qua Lâm Quân và Hà Dĩ Phong là người Việt Nam, nói đúng tên thật thì cũng không có gì lạ.
Xem ra là do bản thân suy nghĩ nhiều, Hà Dĩ Phong lắc đầu, đuổi hết tất cả những suy nghĩ rối như mớ bòng bong kia ra khỏi đầu.
Chỉ có điều cũng đúng thôi, mặc dù người Việt Nam ở nước Pháp không có nhiều, nhưng cũng chẳng phải là ít, làm gì có chuyện trùng hợp như thế được?
“Em đã cho người đi điều tra rồi, chẳng qua là trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc đã có tin tức gì đâu, em đề nghị hai người cũng nghĩ biện pháp thử xem” Hạ Linh nhẹ nhàng nói với hai người, ánh mắt thoáng nhìn qua chỗ Hà Dĩ Phong mang theo đủ thứ cảm xúc lẫn lộn.
“Nghe nói anh kết hôn rồi sao?”
“ Hà Dĩ Phong gật đầu xác nhận.
“Lúc trước em từng nói đùa là phải kết hôn trước anh, không ngờ là vẫn bị anh đi trước một bước” Hạ Linh cười cười, trong lòng có chút chua xót và khổ sở.
“Đúng.”
“Em sẽ tìm được hạnh phúc của mình thôi. Chuyện lúc trước đã qua…”
Ở một chỗ khác, một người đàn ông đang dõi theo Hạ Linh, khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối, khiến cho người khác không thể nhìn ra được cảm xúc.
“Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? Tại sao cô chủ lại bị cuốn vào chuyện này?” Người đứng bên cạnh anh ta để lộ ra vẻ lo lắng “Chuyện này thì có gì mà kì lạ? Cậu đang chất vấn tôi đấy à?”
Người đàn ông đứng khuất trong bóng tối lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói pha thêm chút cảnh cáo người khác đừng xía vào.
Hạ Linh học tập ở thành phố Hà Nội học tập mấy năm, còn được học trong trường học dành riêng cho con nhà giàu và gia giáo, quen biết được mấy người bạn ở Việt Nam thì có gì đáng kinh ngạc chứ?
Chỉ là, có vẻ như quan hệ giữa Hạ Linh và Lâm Quân cũng không tệ lắm. Nếu không thì một người xưa nay văn lạnh nhạt với mọi người, số bạn tốt đếm trên đầu ngón tay như Hạ Linh cũng sẽ không bỏ thời gian để đi quan tâm những chuyện này như vậy.
“Sory, là tôi không đúng, xin anh đừng tức giận!” Người đàn ông đó lập tức cúi người nhận sai với anh ta.
Người đàn ông đứng khuất trong bóng tối gật đầu, châm một điếu xì gà, uể oải ngẩng đầu lên: “Để những người không tham gia vào chuyện này đi tìm, cũng huy động nhiều người một chút.
Chẳng qua là có thể tìm ra được hay không, thì hẳn là trong lòng cậu biết phải làm thế nào”
“Tôi biết mình phải làm gì! Nhưng mà chúng †a nên xử trí Lê Nhật Linh như thế nào đây ạ?”
“Cô ta? Tạm thời cứ để mắt đến cô ta một chút đi, nhớ là đừng để cho người giúp việc tiếp xúc với cô ta nhiều. Một ngày ba bữa mang đến đầy đủ cho cô ta, nhưng đừng để cho cô ta có thể ra ngoài là được”
“Tôi biết rồi!”
“Đi đi”
“Vâng!”
Lâm Quân à? Người đàn ông đứng khuất trong bóng tối hơi cong khóe môi lên, lúc đầu anh †a chỉ muốn Lâm Quân dẫn Lê Nhật Linh và Hà Dĩ Phong về thành phố Hà Nội đi, ai ngờ anh lại không chịu nghe lời anh ta, bây giờ còn mang chuyện này tới tìm Hạ Linh.
Xem ra anh ta đã coi thường người đàn ông này rồi Chẳng qua là, như vậy thì sao chứ?
Thành phố Marseille này là địa bàn của anh †a, Lâm Quân là ông hoàng ở thành phố Hà Nội thì sao chứ? Ở nơi này đến cả Ngọc Hoàng đại đế anh ta cũng chẳng sợ.
Người đàn ông hung hăng phun ra một làn khói thuốc, nếu Lâm Quân đã không nghe lời anh 1a khuyên bảo, cùng lắm thì anh ta đấu đến cùng thôi. Người trẻ tuổi bây giờ đúng là càng ngày càng không biết trời cao đất rộng là gì Kế hoạch mà anh ta mưu tính nhiều năm như vậy, cũng không thể để cho một tên ất ơ từ đâu nhảy ra phá hỏng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.