Người đàn ông ở đầu dây bên kia giật mình, lập tức mở miệng hỏi: “Tôi cũng chẳng định làm gì Lê Nhật Linh cả, chỉ là anh Lâm, tôi khuyên anh một câu, anh nên về nước thì hơn”
“Ồ? Vì sao?” Lâm Quân cười lạnh ngồi xuống, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong lập tức ngầm hiểu, ghi lại số điện thoại bắt đầu truy tìm địa chỉ.
Chẳng qua là hai người cũng không ngờ rằng người đàn ông kia chỉ nói vài điều cần nói, chỉ cần Lâm Quân và Hà Dĩ Phong về nước, thì anh ta nhất định sẽ đưa Lê Nhật Linh trở về an toàn, nói xong bèn lập tức cúp điện thoại.
“Sao rồi?”
Hà Dĩ Phong lắc đầu: “Thời gian quá ngắn, chưa tra được”
“Cậu cảm thấy người đàn ông này là ai?” Lâm Quân rút ra một điếu thuốc, châm lửa, tựa vào ghế salon, dường như trong lúc nhất thời đã mất đi suy nghĩ”
“Tôi không biết, tóm lại nhất định là có liên quan đến chiếc xe kia cùng với chuyện cứu hộ”
“Nói thừa” Lâm Quân tức giận lườm anh ta.
“Chúng ta có nên nghe lời anh ta về nước không?” Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân, thử hỏi anh Không được, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Nếu không coi như về rồi mà Lê Nhật Linh vẫn bị giam giữ thì chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Còn không bằng nhân dịp này giải quyết luôn một thể đi”
Về LX chúng ta nắm được quá ít, hiện tại ở đây chẳng có tác dụng gì cả!”
“Nếu thế thì trở về có lợi gì không? Ngồi chờ chết sao?”
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1666120/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.