🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hàn Mục thấy tình hình bắt đầu căng thẳng thì lên tiếng giải vây: “Cậu ấy không gọi em, chúng ta đã gặp nhau trong tiệc sinh nhật rồi mà!”

“Vâng, em biết ạ...”

Vân Triết thấy mình đã doạ cô bé thì khụ khụ vài tiếng: “Anh hơi cao giọng ấy mà, em ấy là Vương Duệ Nhi.”

Vân Triết giải thích rồi giới thiệu đàng hoàng lại.

Mọi người lại một phen chào hỏi, nói chuyện vui vẻ với nhau

Lúc này Phạm Quân Dục nói: “Em dâu, sau này nếu có chuyện gì phải tìm tới bọn anh nhé, chúng ta đều là người một nhà!”

Vân San mỉm cười đáp: “Cảm ơn anh Phạm”

“Ấy, gọi là anh hai”

Trong hội anh em thân thiết, xếp đầu tiên là Hoắc Vân Đình, tiếp đến là Phạm Quân Dục, Hàn Mục, Vân Triết rồi cuối cùng là Tiêu Sở Hoành

Tuy Vân Triết và Tiêu Sở Hoành bằng tuổi nhau nhưng Vân Triết sinh trước nên được xếp trên.

Trong năm anh em, mỗi người đều có một sở trường và hoàn cảnh khác nhau. Nhưng tất cả đều là con nhà gia giáo bậc nhất ở thành phố.

Vân Triết và Tiêu Sở Hoành chơi với nhau lúc còn nhỏ xíu, sau này Tiêu Sở Hoành ra nước ngoài lại gặp gỡ Hoắc Vân Đình 16 tuổi

Buổi tiệc được bắt đầu rất sớm, khoảng 5 giờ chiều, món ăn được dọn lên bàn đầy đủ, dưới sự chỉ huy của Hàn Mục cộng thêm tay nghề của các đầu bếp, bữa tiệc tối nay trở nên vô cùng đặc sắc .

Trong phòng ăn, ngồi vị trí đầu là Hoắc Vân Đình, dần dần hai bên là các anh em, ngồi bên phải là Phạm Quân Dục và Vân Triết, ngồi bên trái là Tiêu Sở Hoành, Vân San và Vương Duệ Nhi.

Hoắc Vân Đình vui vẻ chúc mừng: “Hôm nay chúng ta không say không về nhé!”

Tiếng cụng ly vang leng keng, tâm trạng Vương Duệ Nhi có chút vui vẻ, cũng có chút buồn bã.

Trong bữa ăn cô bé luôn lén nhìn Hoắc Vân Đình, đôi lúc bị chủ Hoắc bắt gặp rồi quay đi.

Vốn dĩ nhân dịp được nghỉ mấy hôm, Vương Duệ Nhi tranh thủ đến tìm Vân San, sẵn tiện đi tìm Hoắc Vân Đình để trả lại khăn tay

Hôm nay lại may mắn gặp được chú Hoắc, nhưng dường như lại rất vô tình với cô bé



Vương Duệ Nhi cảm thấy nực cười, chẳng biết từ bao giờ cô lại để ý đến chú Hoắc như thế. Người ta không để ý đến cô cũng là điều bình thường thôi mà

Cô bé nở một nụ cười tự giễu.

Vân San ngồi bên cạnh cảm thấy cô bé là lạ, cô ân cần hỏi han, sợ cô bé không quen nên cô khá lo lắng

“Em sao thế, cảm thấy không khoẻ sao?”

Vương Duệ Nhi có chút giật mình, nhưng khi ngẩng đầu lên thì trên môi đã nở nụ cười ấm áp: “không sao ạ, em cảm thấy no rồi, mọi người dùng bữa tiếp nhé!”

Nói xong cô bé đứng dậy rồi đi đến ghế sô pha ở phòng khách ngồi

Vân Triết nhăn mày nhìn phần ăn của Vương Duệ Nhi rồi tặc lưỡi

“Con bé sao thế, có ăn được mấy đâu.”

“Mọi người dùng bữa tiếp đi, em đi xem em ấy thế nào!” Vân San định đi xem thế nào, nhưng nói vừa dứt câu thì tay đã bị Tiêu Sở Hoành nắm lại

Anh nói: “Em ăn trước đi, để em ấy ổn định đã, nhé?” Vừa nói anh vừa vỗ vỗ mu bàn tay cô như trấn an vậy

Nghe anh nói vậy Vân San suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý ngồi xuống ăn tiếp.

Bữa cơm kéo dài không lâu, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, rượu cũng uống không ít, cho nên tối nay mọi người đều ở lại Lâm Hy nghỉ ngơi.

Ăn cơm xong mọi người lên tầng thượng ngắm cảnh đêm!

Trên tầng thượng rất rộng, có một bàn trà kiểu Nhật được đặt ở phía trong hiên, ở giữa là một chiếc bàn tròn, mọi người lục đục ngồi xung quanh chiếc bàn đó.

“Đúng là đã lâu chưa tụ họp một phen náo nhiệt như vậy!” Hàn Mục vừa ngồi xuống đã luyên thuyên

“Duệ Nhi, em đến một mình à?” Vân Triết luôn để ý đến cô bé, bởi anh chưa từng thấy cô thất thường như lúc dùng cơm khi nãy, đây là lần đầu anh thấy.

Nghe Vân Triết hỏi mọi người cũng nhìn sang

Vương Duệ Nhi được gọi tên thì lễ phép trả lời: “Vâng, được nghỉ mấy hôm nên em đến tìm chị San ạ!”

“Vậy tối nay ở lại đây luôn đi” Vân Triết đề nghị



Vương Duệ Nhi ngại ngùng định từ chối: “Như vậy... hình như không hay lắm.”

"Không hay cái gì, mọi người đều ở đây cả, em ngủ chung với San San!" Vừa nói câu này, Vân Triết vừa liếc Tiêu Sở Hoành như nhắc nhở anh dẹp bỏ cái ý nghĩ xấu xa với em gái cưng của mình.

Vân San câm nín nhìn anh cả, rồi cô dịu dàng nắm lấy tay Duệ Nhi: "Anh cả nói đúng!"

Vương Duệ Nhi cuối cùng cũng đồng ý ở lại. Mọi người cùng nhau hàn huyện đến hơn tám giờ tối.

Lúc này Phạm Quân Dục và Vân San đang trao đổi về trà đạo. Đây là môn mà bọn họ đều được học qua trong chương trình giáo dục của con nhà giàu. Đối với Vân San, cô được bà nội dạy cách pha trà, những lời giảng, những cái nắm tay chỉ dẫn, và cả những tiếng cười dịu dàng của cả hai bà cháu. Đó là những kỉ niệm cuối cùng của cô và bà nội.

Bà nội cô rất thích dạy trà đạo, bà là một bậc thầy về trà, ngay cả ông nội cũng chẳng sánh bằng. Vân San được truyền sự yêu thích về trà đạo.

Một khu tầng thượng rộng lớn, bảy người bắt đầu chia thành các nhóm nhỏ quan sát nhau.

Phạm Quân Dục và Vân San ngồi pha trà ở chiếc bàn kiểu Nhật. Vân San pha trà, Phạm Quân Dục ngồi đối diện chờ thưởng thức, vừa nhìn vừa hỏi cô về những kiến thức của trà đạo.

Ở chếch phía bên phải Hàn Mục, Vân Triết và Tiêu Sở Hoành đang hút thuốc. Vân Triết và Tiêu Sở Hoành quay mặt vào trong nhìn về phía bàn trà

Hoắc Vân Đình và Vương Duệ Nhi vẫn giữ nguyên vị trí ở bàn tròn giữa sân.

Từ lúc bọn họ tách nhau ra, cả hai người vẫn chưa nói gì với nhau, Vương Duệ Nhi vừa bấu tay, vừa thở dài, cuối cùng lấy hết can đảm mở đầu: "Chú Hoắc, dạo này chú có bận lắm không?"

Hoắc Vân Đình đang trong tư thế tựa lưng ghế, đầu ngửa để thư giãn, nghe cô bé hỏi anh chỉ mở mắt liếc nhìn vẻ mặt loay hoay của cô bé: "Trước giờ vẫn thế."

"Cảm ơn chú vì hôm đó đã giúp cháu."

Hoắc Vân Đình vẫn luôn lạnh nhạt với cô bé, anh lại nhắm mắt lại rồi đáp: "Không có gì, chỉ tiện tay giúp đỡ thôi"

Vương Duệ Nhi: "Nhưng đối với cháu, đó là chuyện mà cả đời cháu không thể quên được!"

Hoắc Vân Đình: "Đừng đặt nặng vấn đề như thế, cháu phải hiểu rằng nếu người giúp không đòi thì cháu không nên đặt nặng, như thế cũng sẽ khiến người khác cảm thấy phiền."

Trên cương vị là một người trưởng thành, đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, Hoắc Vân Đình như đưa ra một lời khuyên, một lời nhắc nhở, răn dạy. Nhưng Vương Duệ Nhi lại chỉ chú ý đến hai chữ "thấy phiền" trong câu mà anh nói.

Cô bé cảm thấy rất ấm ức, bắt chước tư thế của Hoắc Vân Đình cô nhỏ giọng đáp: "Vâng, chú Hoắc dạy phải!"

Hoắc Vân Đình cảm thấy khó hiểu, rõ ràng chỉ là nói cho cô bé hiểu, nhưng hình như là hiểu lầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.