🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhắm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn khi ngủ của cô, anh dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Cảm giác lành lạnh tiếp xúc trên trán mình, Vân San ngọ nguậy, cô từ từ mở mắt, đập ngay vào mắt chính là bóng dáng cô mong nhớ thường ngày

"Sao anh không thức em dậy?"

Chất giọng vẫn còn ngái ngủ khiến cho cô càng trở nên dễ thương vô cùng. Anh vuốt ve má cô, tiện thể véo một cái

"Không nỡ thức em dậy" Tiêu Sở Hoành khàn giọng đáp

"Không phải anh đi công tác ở tỉnh Z sao?" Anh đã đi công tác từ hôm qua, nhưng mới có một ngày mà anh đã xong việc rồi à

"Xong rồi, anh muốn trở về sớm một chút để thăm bạn gái!"

Gì đây?! Ngọt ngào quá!!!!

"Đừng nói anh lo lắng cho em nên mới chạy về sớm như vậy nhé?" Cô biết tỏng chuyện ở trường đã náo động đến rất nhiều người, nhìn phản ứng của các anh và ba mẹ cô lúc đó là biết, họ lo lắng cho cô đến nhường nào.

Nhìn khuôn mặt điển trai của anh đã có thêm quầng thâm mắt, cho thấy anh không hề nghỉ ngơi đều đặn, vì vội về nên anh đã làm việc với cường độ cao lắm nhỉ? Cô đau lòng ôm chầm lấy anh, anh đáp lại cái ôm bất chợt của cô, vỗ vỗ lên lưng cô như trấn an

"Ngủ với em một lúc nhé?"

"Ừ"

Chủ nhật.

Tại Lâm Hy, năm anh em lâu ngày mới tụ họp một phen.

Năm anh em nhưng mới chỉ có ba người, chủ nhà là Tiêu Sở Hoành, chỉ huy của bữa tiệc là Hàn Mục, và một vị huynh đệ đam mê môn trà đạo là Phạm Quân Dục.

Hàn Mục đang bận rộn trong nhà bếp với mấy vị đầu bếp thì chui đầu ra hỏi lớn: "Em dâu có ăn được cay không?"

Tiêu Sở Hoành đang ung dung cầm sách đọc nghe vậy thì trả lời không cần suy nghĩ : "Ăn cay nhiều không tốt cho dạ dày."

Phạm Quân Dục thích ăn cay: "..."

Hàn Mục nhận được câu trả lời thì tiếp tục với công việc chỉ huy, chưa đầy hai phút lại ngó đầu ra hỏi tiếp

Hàn Mục: "Em ấy có bị dị ứng với cái gì không?"

Tiêu Sở Hoành: "Nấm và cà rốt."

Ngay lúc đó tại phòng làm việc của Thiên Thanh, Vân San vẫn đang tìm tài liệu trong dữ liệu của phòng khám, hôm trước từ miệng của mẹ mình, cô mới biết vụ án của nhân viên Tiêu Thị lần trước chưa hề giải quyết xong. Nhận được tín hiệu từ mẹ, cô đã bắt đầu điều tra từ tâm lý của người đó.



Sau mấy thao tác, trên màn hình máy tính hiện ra một mục hồ sơ, cô click vào tập hồ sơ, lần trước cô đã gửi cho Trần Lập, bây giờ không cần tìm kiếm phiền phức nữa

Viện sĩ Hàn đứng bên mép bàn làm việc chăm chú nhìn học trò của mình đang nhăn mày, ông thở dài rồi hỏi cô

"Sao tự dưng nhóc lại hứng thú với người này?"

Vân San cứ giữ vững hỏi gì thì trả lời nấy: "Người này đã mất rồi, thầy biết chứ?"

Viện sĩ Hàn: "Biết chứ, đăng lên báo đầy kia mà"

"Người này là nhân viên của Tiêu thị"

Viện sĩ Hàn khó hiểu hỏi: "Thì tại sao nó lại trở thành mối lo của nhóc?"

Bấy giờ Vân San mới bừng tỉnh, thầy chưa hề biết cô đã hẹn hò với Sở Hoành, cô cũng chưa nói với thầy. Vì thế cô nói dối

"Anh họ con tiếp nhận vụ án này, nên con giúp đỡ thôi mà, vụ án đã xảy ra khá lâu nhưng vẫn chưa có tiến triển..."

Viện sĩ hàn cảm thấy nghi ngờ nhưng không thể tìm ra manh mối nào từ lời nói của cô, ông đã quen với vẻ ranh mãnh của cô nhóc rồi, nên đành bất lực rời đi, trước khi ông còn hiền hòa dặn dò

"Hôm nay là chủ nhật, nhóc về nghỉ ngơi sớm đi, đợi tốt nghiệp xong thì chúng ta chúc mừng một phen, lão già kia nôn nóng đến phát điên rồi kia kìa!"

Đương nhiên lão già kia trong miệng thầy chính là ông nội của cô.

Nói thế nào nhỉ!?

Đàn ông vừa không có phụ nữ vừa có tiền tài, công danh rạng rỡ, sẽ là gu của các cô gái hiện nay, nhưng tiếc thay, bà nội mất thì hai người liền trở thành tri kỷ có nhau, con cháu cũng vui mừng thay.

Vân San đang cảm khái thì chuông điện thoại đổ, cô nhìn tên rồi bắt máy, đầu giây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói thanh thoát của cô gái trẻ tuổi.

"Chị đang ở đâu thế?"

Vân San: "Chị đang ở phòng khám, sao thế?"

"Em đến tìm chị được không?"

Vân San lo lắng hỏi: "Được, em đang ở đâu, chị đến đón em?"

"Em đang ở trường của chị"

Một lúc sau, Vân San dừng xe trước tiệm cà phê ngay đối diện trường, bước vào bên trong.



Cô đưa mắt nhìn xung quanh, bắt gặp ngay bóng dáng nhỏ nhắn của Vương Duệ Nhi, cô bé cũng đã nhìn thấy cô liền vui vẻ vẫy tay



"Chị San, em ở đây!"

Vân San bình thản đi đến, ngồi xuống đối diện cô nhóc, trước mặt đã đặt một ly americano, nhấp một ngụm cô liền nghiêm túc hỏi cô bé

"Em đến một mình?"

Vương Duệ Nhi rất ít khi ra ngoài một mình, chỉ trong tỉnh thôi, nhưng từ Tây Thành đến Đông Đô cũng khá xa, bình thường nếu ra ngoài thì cô bé sẽ được người lớn đưa đi còn không sẽ phải dẫn theo vệ sĩ.

Vừa nãy Vân San quan sát, không thấy người quen

Vương Duệ Nhi thành thật trả lời: "Em bảo em sẽ đến nhà chị ở mấy hôm, nên ba mẹ đồng ý để vệ sĩ trở về nhà, chắc lúc thấy chị thì anh ta đã đi rồi"

Nói chuyện một lát thì trời đã ba giờ. vân San chợt nhớ đến hôm nay sẽ có bữa tiệc anh em thân thiết của Sở Hoành, đây là bữa tiệc chào đón cô, vì thế cô không thể không đến, cô nhắn tin với anh, nói sẽ dẫn theo Duệ Nhi đến

Lúc trên xe, Vương Duệ Nhi muốn hỏi về chú Hoắc hôm nọ đã giúp mình, nhưng rốt cuộc cô bé không hỏi.

Khi hai người đến Lâm Hy thì mọi người đã có mặt đầy đủ.

"Em dâu đến rồi!" Hàn Mục vẫn là người nhanh miệng nhất

"Chào mọi người, xin lỗi trên đường đến có chút tắc đường nên em đến muộn"

Mọi người xua tay bảo không sao. Tiêu Sở Hoành đi đến bên cạnh cô, kéo cô ngồi xuống sô pha, Vương Duệ Nhi cũng theo sau.

Lúc vào cửa, cô bé đã trông thấy gương mặt điển trai kia, chú Hoắc hôm nay lại trầm ổn hơn lúc ở bữa tiệc, cô bé nhìn Hoắc Vân Đình, mà anh cũng nhìn cô bé, nhưng nhanh chóng dời mắt đi.

Mọi người đều đã ngồi xuống, bây giờ chính là tiết mục giới thiệu và làm quen.

Tiêu Sở Hoành: "Giới thiệu với em, đây là Hoắc Vân Đình, Phạm Quân Dục, Hàn Mục"

"Còn đây là bạn gái tôi, Vân San

"Sao cậu không giới thiệu nó là em gái cưng của ông đây?!" Vân san đang định lên tiếng chào hỏi thì Vân Triết đã nhanh miệng trách móc. Đây là câu duy nhất mà từ lúc Vân Triết đến đây.

Vân San dở khóc dở cười nhìn anh cả rồi lễ phép chào hỏi mọi người, xong xuôi thì tầm mắt của mọi người lại rơi trên người cô bé ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Vân San.

Vân Triết thấy thế thì lên tiếng: "Vương Duệ Nhi!"

Mọi người: ".." tính tình gì mà cọc cằn thế, Vân Triết nói thế Vương Duệ Nhi không biết là anh cả đang giới thiệu mình hay là gọi mình, cô bé giật mình liền đáp: "Vâng?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.